Khi ý thức được rằng giá trị của cuộc sống nằm ở chỗ là chúng ta đang sống, ta sẽ thấy tất cả những điều khác đều trở nên nhỏ nhặt, vụn vặt không đáng kể.Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Đừng làm cho người khác những gì mà bạn sẽ tức giận nếu họ làm với bạn.
(Do not do to others what angers you if done to you by others. )Socrates
Từ bi và độ lượng không phải là dấu hiệu của yếu đuối, mà thực sự là biểu hiện của sức mạnh.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Người trí dù khoảnh khắc kề cận bậc hiền minh, cũng hiểu ngay lý pháp, như lưỡi nếm vị canh.Kinh Pháp Cú - Kệ số 65
Niềm vui cao cả nhất là niềm vui của sự học hỏi.
(The noblest pleasure is the joy of understanding.)Leonardo da Vinci
Hãy sống tốt bất cứ khi nào có thể, và điều đó ai cũng làm được cả.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Sự ngu ngốc có nghĩa là luôn lặp lại những việc làm như cũ nhưng lại chờ đợi những kết quả khác hơn.
(Insanity: doing the same thing over and over again and expecting different results.)Albert Einstein
Người thực hành ít ham muốn thì lòng được thản nhiên, không phải lo sợ chi cả, cho dù gặp việc thế nào cũng tự thấy đầy đủ.Kinh Lời dạy cuối cùng
Để chế ngự bản thân, ta sử dụng khối óc; để chế ngự người khác, hãy sử dụng trái tim.
(To handle yourself, use your head; to handle others, use your heart. )Donald A. Laird
Nếu bạn muốn những gì tốt đẹp nhất từ cuộc đời, hãy cống hiến cho đời những gì tốt đẹp nhất. (If you want the best the world has to offer, offer the world your best.)Neale Donald Walsch
Để sống hạnh phúc bạn cần rất ít, và tất cả đều sẵn có trong chính bạn, trong phương cách suy nghĩ của bạn.
(Very little is needed to make a happy life; it is all within yourself, in your way of thinking.)Marcus Aurelius
Mỗi khi có thời gian nghỉ, tôi vẫn muốn thong thả được làm những gì mình thích. Ở gần nhà có một quán cà phê nhỏ, những dịp rảnh rỗi tôi lại thường ghé qua đây, mua một ly cà phê nóng, và tìm một góc ngồi đọc sách. Giữa những bận rộn của cuộc sống, thỉnh thoảng có những thời gian ta tìm cho mình một góc nhỏ, ngồi yên trong một ngày, là một hạnh phúc.
Trong cuộc đời ta cần có những góc thời gian yên nhỏ ấy. Con phố đông người qua lại, nhưng nơi ta ngồi với tách cà phê thơm vẫn yên lạ. Quyển sách trên tay thơm mùi giấy mới. Như được ngồi với một người bạn rất thân quen. Ánh nắng sớm mai chiếu qua khung cửa sổ lớn in một vạt sáng êm ả nơi góc phòng, ấm áp chỗ tôi ngồi.
Bạn biết không, nhà văn Robert Fulghum có kể là thỉnh thoảng ông cũng tự bắt mình phải có thời gian “tạm dừng cuộc chơi”, time out. Những điều luật “dừng chơi” của ông đặt ra cho mình như sau:
- Ở nhà, không cần phải đi đâu, thoải mái. - Không có dự tính gì hết – sống theo mỗi giờ, mỗi ngày. - Khi cảm thấy buồn ngủ, đi vào phòng, nằm xuống, ngủ. - Khi cảm thấy đói, vào nhà bếp, tìm cái gì đó, ăn. - Không có quy định về trang phục – mặc cái gì thoải mái. - Không có danh sách cho những việc quan trọng cần làm. - Không mở xem những tờ lịch sắp tới. - Không mang đồng hồ tay - tránh hết mọi đồng hồ và các thứ đồ điện tử. - Lắng nghe nhạc, đọc sách, nhìn mây bay. - Tắt hết mọi thứ tin tức từ thế giới bên ngoài. Thế giới này cũng sẽ vẫn có mặt ngay ở đó khi nào mình sẵn sàng trở lại với nó. - Chỉ làm những gì mình thích làm và khi ta cảm thấy muốn làm. - Và cuối cùng, luật sau chót hết là tất cả những luật ở trên mình đều có quyền không tuân theo, hoặc phớt lờ - nhưng chỉ khi nào đó là điều mình thật sự muốn làm. Không có gì là bó buộc hết.
Is this where I was going?
Thật ra những điều luật của ông Fulghum cũng là chỉ để tự nhắc nhở cho vui thôi, điều quan trọng là thái độ của mình! Mà chúng cũng đơn giản thôi phải không bạn! Tôi nhớ đến câu “Cơ tắc xan hề khốn tắc miên”, đói thì ăn, mệt thì ngủ, của vua Trần Nhân Tông. Nhưng làm được cũng không phải là dễ, vì cái thói quen bận rộn, tất bật của ta, chúng đã ăn sâu vào lối sống của mình rồi. Ngày nay dường như sự bận rộn còn được xem như là một đức hạnh tốt nữa kìa.
Cuộc sống thì chắc chắn vẫn có những công việc cần phải làm. Nhưng nếu như ta không có thời gian để dừng lại, nếu như cứ trôi lăn theo sự bận rộn đi tìm hạnh phúc, rồi một ngày nào đó khi nhìn lại những thành đạt của mình, chúng có thật sự là những gì ta muốn không!
Một bài thơ của bà Natasha Josefowtiz viết cách đây hơn 20 năm cho những điều mà vẫn còn rất thật đối với chúng ta hôm nay,
- Tôi chưa được xem những vở kịch trong vùng, chỉ những giấy tờ công việc.
Tôi chưa được đọc những quyển sách mới, chỉ những trang báo Wall Street Journal.
Tôi chưa được nghe tiếng chim hót năm này, chỉ những tiếng reo của chuông điện thoại.
Tôi chưa được đi dạo chơi ở một nơi nào, ngoài con đường từ bãi đậu xe vào đến văn phòng.
Tôi chưa bao giờ chia sẻ cảm xúc với một ai, nhưng những gì tôi nghĩ ai cũng biết.
Tôi chưa bao giờ lắng nghe những gì mình cần, chỉ toàn là những gì mình muốn.
Tôi chưa hề rơi một giọt nước mắt nào trong bao năm qua.
Tôi đã đến nơi rồi. Nhưng đây là nơi mà tôi đang mong đến đây sao?
I have arrived. Is this where I was going?
Quê nhà vẫn là đây
Và tôi nghĩ trên con đường tu học cũng vậy, ta cũng có thể bận rộn đi tìm kiếm một đổi thay, một hạnh phúc. Nhưng ta có thật sự biết hạnh phúc đó là như thế nào chăng? I have arrived, but is this where I was going? Đôi khi vì sự mong cầu ấy mà ta có thể vô tình xem thường sự có mặt và nguyên nhân của khổ đau.
Ngày nay tôi thấy có những phương pháp tu học rất có hệ thống và phương cách, rõ từng giai đoạn, từng bước đi. Nhưng trong một cuộc sống vô cùng kỳ diệu này, đôi khi vì quá có hệ thống mà chúng ta có thể vô tình đánh mất đi một thực tại luôn đổi mới và trong sáng đang có mặt. Ta tìm một con đường trở về, nhưng rồi những bước chân tìm kiếm hạnh phúc, mong cầu giải thoát của ta, lại mang mình đi mỗi lúc một rời xa quê xưa chốn cũ… Tôi nhớ bài thơ của thầy Viên Minh.
Hữu lai nhi khứ Hữu khứ lai hề Hữu lai nhi lai Hữu khứ khứ hề Tri chi bất lai Tri chi bất khứ Nhiên! Khứ lai hề Thiên thu giả mộng!
Có những người bước ra đi mong tìm con đường trở về, mà mỗi bước lại càng mang mình cách xa hơn thêm. Có người tuy đi giữa cuộc đời mà lại trở về gần đến quê nhà hơn. Có người muốn trở về là quay lại được. Có người lại cứ lang thang tìm kiếm mà mỗi bước lại càng đi thật xa. Nếu như ta biết rằng mình chẳng phải đi đâu và cũng chẳng cần phải về đâu. Vì nơi nào ta đến thì cũng vẫn chỉ là nơi này và ở đây.
Muốn về lại mãi đi xa Người đi chợt thấy quê nhà vẫn đây Có người về, cuộc sum vầy Người đi đi tận chân mây cuối trời Biết ra chỉ một cuộc chơi Không lai không khứ thảnh thơi đi về Thong dong bờ giác bến mê Muôn đời ảo mộng, đi về như nhiên. (Tâm Mãn - Ngọc Quế)
Trong những bước chân đi nơi đâu cũng là chỗ đến, không trốn tránh khổ đau, không mong cầu bình yên hay hạnh phúc, biết đâu ta lại chợt thấy được rằng quê nhà vẫn là đây…
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần...
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.60 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này. Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập
Thành viên đang online: Viên Hiếu Thành Huệ Lộc 1959 Bữu Phước Chúc Huy Minh Pháp Tự minh hung thich Diệu Âm Phúc Thành Phan Huy Triều Phạm Thiên Trương Quang Quý Johny Dinhvinh1964 Pascal Bui Vạn Phúc Giác Quý Trần Thị Huyền Chanhniem Forever NGUYỄN TRỌNG TÀI KỲ Dương Ngọc Cường Mr. Device Tri Huynh Thích Nguyên Mạnh Thích Quảng Ba T TH Tam Thien Tam Nguyễn Sĩ Long caokiem hoangquycong Lãn Tử Ton That Nguyen ngtieudao Lê Quốc Việt Du Miên Quang-Tu Vu phamthanh210 An Khang 63 zeus7777 Trương Ngọc Trân Diệu Tiến ... ...