Đừng cố trở nên một người thành đạt, tốt hơn nên cố gắng trở thành một người có phẩm giá.
(Try not to become a man of success, but rather try to become a man of value.)Albert Einstein
Hạnh phúc chân thật là sự yên vui, thanh thản mà mỗi chúng ta có thể đạt đến bất chấp những khó khăn hay nghịch cảnh. Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Sự toàn thiện không thể đạt đến, nhưng nếu hướng theo sự toàn thiện, ta sẽ có được sự tuyệt vời.
(Perfection is not attainable, but if we chase perfection we can catch excellence.)Vince Lombardi
Ngủ dậy muộn là hoang phí một ngày;tuổi trẻ không nỗ lực học tập là hoang phí một đời.Sưu tầm
Sự nguy hại của nóng giận còn hơn cả lửa dữ. Kinh Lời dạy cuối cùng
Lời nói được thận trọng, tâm tư khéo hộ phòng, thân chớ làm điều ác, hãy giữ ba nghiệp tịnh, chứng đạo thánh nhân dạyKinh Pháp Cú (Kệ số 281)
Để có đôi mắt đẹp, hãy chọn nhìn những điều tốt đẹp ở người khác; để có đôi môi đẹp, hãy nói ra toàn những lời tử tế, và để vững vàng trong cuộc sống, hãy bước đi với ý thức rằng bạn không bao giờ cô độc.
(For beautiful eyes, look for the good in others; for beautiful lips, speak only words of kindness; and for poise, walk with the knowledge that you are never alone.)Audrey Hepburn
Khó thay được làm người, khó thay được sống còn. Khó thay nghe diệu pháp, khó thay Phật ra đời!Kinh Pháp Cú (Kệ số 182)
Người hiền lìa bỏ không bàn đến những điều tham dục.Kẻ trí không còn niệm mừng lo, nên chẳng bị lay động vì sự khổ hay vui.Kinh Pháp cú (Kệ số 83)
Chúng ta không thể đạt được sự bình an nơi thế giới bên ngoài khi chưa có sự bình an với chính bản thân mình.
(We can never obtain peace in the outer world until we make peace with ourselves.)Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Chấm dứt sự giết hại chúng sinh chính là chấm dứt chuỗi khổ đau trong tương lai cho chính mình.Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Tự Tình Còn nghe được tiếng ve sầu Còn yêu đốm lửa đêm sâu bập bùng Quê người trên đỉnh Trường Sơn Cho ta gửi một nỗi hờn thiên thu.
Những năm anh đi Ngọn gió đưa anh đi mười năm phiêu lãng, Nhìn Quê hương qua chứng tích điêu tàn. Triều đông hải vẫn thì thầm cát trắng: Truyện tình người và nhịp thở của Trường sơn. Mười năm nữa anh vẫn lầm lì phố thị, Yêu rừng sâu nên khóe mắt rưng rưng. Tay anh vói trời cao chim chiều rủ rỉ, Đời lênh đên thu cánh nhỏ bên đường. Mười năm sau anh băng rừng vượt suối, Tìm Quê hương trên vết máu giữa đồng hoang. Chiều khói nhạt như hồn ai còn hận tủi, Từng con sông từng huyết lệ lan tràn. Mười năm đó anh quên mình sậy yếu, Trên vai gầy từ thủa dựng Quê hương; Anh cúi xuống nghe núi rừng hợp tấu, Bản tình ca vô tận của Đông phương. Và ngày ấy anh trở về phố cũ, Giữa con đường còn rợp khói tang thương, Trong mắt biếc mang nỗi hờn thiên cổ Vẫn chân tình như mưa lũ biên cương.
Chân đồi Vác cuốc xuống chân đồi Nắng mai hồng đôi môi Nghiêng vai hờn tuổi trẻ Máu đỏ rợn bên trời. Thầy, tóc trắng bơ vơ Con, mắt xanh đợi chờ Đèn khuya cùng lẻ bóng Khúc ruột rối đường tơ. Tuổi Thầy mơ cánh hạc Cánh hạc vẫn chốc mòng Mắt con mờ ráng đỏ Ráng đỏ lệ lưng tròng Chân đồi xanh luống cải Đời ta xanh viễn phương Sống chết một câu hỏi Sinh nhai lỡ độ đường.
Ác mộng rừng khuya Lại ác mộng bởi rừng khuya tàn bạo đấy, Thịt xương người vung vãi lối anh đi. Nhưng đáy mắt không căm thù đỏ cháy, Vì yêu em trên cây lá đọng sương mai. Anh chiến đấu nhọc nhằn như cỏ dại, Thoảng trông em tà áo mỏng vai gầy. Ôi hạnh phúc, anh thấy mình nhỏ bé, Chép tình yêu trên trang giấy trắng thơ ngây. Đời khách lữ biết bao giờ yên nghỉ, Giữa rừng khuya nằm đợi bóng sao Mai. Để một thoáng giấc mơ còn kinh dị, Dáng em buồn bên suối nhỏ mây bay.
Những bước đường cùng
Không vì đời quẫn bức Nhưng vì yêu rừng sâu Bước đường vẫn tủi nhục Biết mình đi về đâu Ta muốn đi làm thuê Đời không thuê sức yếu Ta mộng phương trời xa Trời buồn mây nặng trĩu Ven bờ thân cỏ dại Sức sống thẹn vai gầy Tóc trắng mờ biên ải Nỗi hờn mây không bay Mây không trôi về Bắc Người mơ về Trường sơn Nắng chiều rưng tủi nhục Người trông trời viễn phương.
Ước hẹn Mười năm sau anh phải về thăm phố cũ Vì Trường sơn không có những trưa hè Những con đường nắng cháy Những con đường bụi đỏ Và tình yêu trong ánh mắt rã rời.
Cúi xuống Ta cúi xuống trên thân người bụi đỏ Để nhìn sâu trong vết tích hoang đường Ta sống lại trên môi cười rạng rỡ Để nhìn sâu trong ngọn nến tàn canh.
Hoa rừng Em trải áo trên hoa rừng man dại Để hoa rừng nước cuộn biết yêu nhau Nhưng nước cuộn xóa đời ta trên bãi Để hoa rừng phong nhụy với ngàn lau.
Cây khô Em xõa tóc cho cây khô sầu mộng Và cây khô mạch suối khóc thương nhau Ta cúi xuống trên môi cười chín mọng Cũng mơ màng như phố thị nhớ rừng sâu.
Bóng Cha già Mười lăm năm một bước đường Đau lòng lữ thứ đoạn trường Cha ơi Đêm dài tưởng tượng Cha ngồi Gối cao tóc trắng rã rời thân con Phù sinh một kiếp chưa tròn Chiêm bao cánh hạc hãi hùng thiên cơ Tuần trăng cữ nước tình cờ Lạc loài du tử mắt mờ viễn phương Tàn canh mộng đổ vô thường Bơ vơ quán trọ khói hương đọa đày.
Đời nô lệ Núi rừng những giấc mộng đen Tóc em xõa thanh xuân còn bé bỏng Trên đỉnh đá mây trời tơ lụa mỏng Ta làm thân nô lệ nhọc nhằn.
Bên bếp lạnh Ai biết mình tóc trắng Vì yêu ngọn nến tàn Rừng khuya bên bếp lạnh Ngồi đợi gió sang canh.
Trầm mặc Anh ôm chồng sách cũ Trầm mặc những đêm dài Xót xa đời khách lữ Mệnh yểu thế mà hay.
Thoáng chốc Người mắt biếc ngây thơ ngày hội lớn Khóe môi cười nắng quái cũng gầy hao Như cò trắng giữa đồng xanh bất tận Ta yêu người vì khoảnh khắc chiêm bao.
Người yêu cát bụi Phố trưa nắng đỏ cờ hồng Người yêu cát bụi đời không tự tình Sầu trên thế kỷ điêu linh Giấc mơ hoang đảo thu hình tịch liêu Hận thù sôi giữa ráng chiều Sông tràn núi lở nước triều mênh mông Khói mù lấp kín trời Đông Trời ơi tóc trắng rũ lòng quê Cha Con đi xào xạc tiếng gà Đêm đêm trông bóng thiên hà buồn tênh Đời không cát bụi chung tình Người yêu cát bụi quê mình là đâu?
Một bước đường Một bước đường thôi nhưng núi cao Trời ơi, mây trắng đọng phương nào. Đò ngang neo bến đầy sương sớm; Cạn hết ân tình nước lạnh sao? Một bước đường xa, xa biển khơi Mấy trùng sương mỏng nhuộm tơ trời. Thuyền chưa ra bến bình minh đỏ, Nhưng mấy nghìn năm tống biệt rồi. Cho hết đêm hè trong bóng ma; Tàn thu khói mộng trắng Ngân hà Trời không ngưng gió chờ sương đọng, Nhưng mấy nghìn sau ố nhạt nhòa. Cho hết mùa thu biệt lữ hành Rừng thu mưa máu dạt lều tranh Ta so phấn nhụy trên màu úa, Trên phím dương cầm, hay máu xanh?
Đêm dài Canh khuya tiếng trùng rủ rỉ Đêm dài dế vọng huyên thiên Tôi yêu bàn tay quỉ dị Ấn sâu trên nỗi ưu phiền Bàn tay ửng hồng nỗi chết Áo cơm rữa nát tinh thần Tan đi hình hài cát bụi Tan đi khổ nhọc sinh tồn.
Điểm danh Ta biết mi bọ rùa Gặm nhắm tàn dây bí Ta vì đời tranh đua Khổ nhọc mòn tâm trí Ta biết mi là dế Cắn đứa chân cà non Ta vì đời đổ lệ Nên phong kín nỗi hờn. Ta biết mi là giun Chui dưới tầng đất thắm Ta vì đời thiệt hơn Đêm nằm mơ tóc trắng.
Năm tàn Lận đận năm chầy nữa Sinh nhai ngọn gió rừng Hàng cà phơi nắng lụa Ngần ngại tiếng tha phương.
Hồn ai đó Tiếng ai khóc trong đêm trường uất hận Lời ai ru trào máu lệ bi thương Hồn ai đó đôi tay gần sờ soạng Là hồn tôi tìm dấu cũ Quê hương. Ai tóc trắng sững sờ trên Tuyết Lãnh Bước chập chờn heo hút giữa chiều sương Viên đá nhỏ mấy nghìn năm cô quạnh Hồn tôi đâu trong dấu vết hoang đường.
Những phím dương cầm Tự hôm nào suối tóc ngọt lời ca Tay Em run trên những phím lụa ngà Thôi huyễn tượng xô người theo cát bụi Vùng đất đỏ bàn chân ai bối rối Đạp cung đàn sương úa đọng vành môi Đường xanh xanh phơn phớt nụ ai cười Như tơ liễu ngại ngùng lay nắng nhạt Lời tiễn biệt nói gì sau tiếng hát Hỏi phương nào cho nguyện ước Trường sơn Lời Em ca phong kín nhụy hoa hờn Anh trĩu nặng núi rừng trong đáy mắt Mờ phố thị những chiều hôn suối tóc Bóng ai ngồi so phím lụa đàn xưa.
Tôi vẫn đợi Tôi vẫn đợi những đêm xanh khắc khoải Màu xanh xao trong tiếng khóc ven rừng Trong bóng tối hận thù tha thiết mãi Một vì sao bên khóe miệng rưng rưng. Tôi vẫn đợi những đêm đen lặng gió Màu đen huyền ánh mắt tự ngàn xưa Nhìn hun hút cho dài thêm lịch sử Dài con sông tràn máu lệ Quê Cha Tôi vẫn đợi suốt đời quên sóng vỗ Quên những người xuôi ngược Thái Bình dương Người ở lại với bàn tay bạo chúa Cọng lau gầy trĩu nặng ánh tà dương Rồi trước mắt ngục tù thân bé bỏng Ngón tay nào gõ nhịp xuống tường rêu Rồi khép lại hàng mi về Cõi Mộng Như sương mai như bóng chớp mây chiều.
Nhớ con đường thơm ngọt môi em
Tóc em tung bay sương chiều khói biếc Dệt tơ trời thành khúc hát bâng khuâng Tình hay mộng khi Trường sơn xa hút Đến bao giờ mây trắng gửi tin sang. Hồn tôi đi trong rừng lang thang Vọng lời ru từ ánh trăng tàn Mắt Em nhỏ ngại ngùng song cửa Nghe tình ca trên giọt sương tan Bóng tôi xa đêm dài phố thị Nhớ con đường thơm ngọt môi Em Ơi là máu, tủi hờn nô lệ Bóng tôi mờ suối nhỏ đêm đêm Gót chân Em nắng vàng xua viễn phố Những ngón hồng ngơ ngác giữa đường chim Ôi ta nhớ như đêm dài thượng cổ Sợi tóc mềm lơi nhịp hát trong tim.
Tiếng gà gáy trưa Gà xơ xác gọi hồn ta từ quá khứ Về nơi đây cùng khốn giữa điêu linh Hương trái đắng hè thu buồn bụi đỏ Ơi ngọt ngào đâu mái tóc Em xinh. Từng tiếng nhỏ lẻ loi buồn thống thiết Nghe rộn ràng trong vết lở con tim Từ nơi đó ta ghi lời vĩnh biệt Nắng buồn ơi là đôi mắt ân tình Còi xa vắng giữa trưa nào lạc lõng Môi Em hồng ta ước một vì sao Trưa dài lắm nhưng lòng tay bé bỏng Để vươn dài trên vầng trán Em cao. Cho ta chép nốt bài thơ ấy Ôi nhớ làm sao, Em nhỏ ơi! Từng đêm ngục tối mộng Em cười Ta hôn tay áo thay làn tóc Nghe đắng môi hồng lạnh tím người! Đừng ghét mùa mưa, Em nhỏ ơi! Nằm ru vách đá, chuyện lưu đày Cho ta chút nắng bên song cửa Để vẽ hình Em theo bóng mây. Cho đến bao giờ, Em nhỏ ơi! Tường rêu chi chít đọng phương trời Là ta chép nốt bài thơ ấy Để giết tình yêu cả mộng đời.
Giấc mơ Ta tìm em trong giấc chiêm bao Nỗi buồn thu nhỏ hàng cây cao Lửa cháy quanh trời ta vẫn lạnh Bóng tối vương đầy đôi mắt sâu Yêu em dâng cả ráng chiều thu Em đốt tình yêu bằng hận thù Cháy đỏ mùa đông ta vẫn lạnh Giấc mơ không kín dãy song tù.
Giao hưởng bóng tối Ta nhớ mãi ngày đông tràn rượu ngọt Ngày hội mùa ma quỉ khóc chơi vơi Trưa phố thị nhạc buồn loang nắng nhạt Chìm hư vô đáy mắt đọng ngàn khơi Khúc nhạc ấy đưa hồn lên máu đỏ Bước luân hồi chen chúc cọng lau xanh Xô đẩy mãi sóng vàng không bến đỗ Trôi lênh đênh ma quỉ rắc tro tàn Vẫn khúc điệu tự ngàn xưa ám khói Ép thời gian thành rượu máu trong xanh Rượu không nhạt mà thiên tài thêm cát bụi Thì ân tình ngây ngất cõi mong manh Ôi tiết nhịp thiên tài hay quỉ mị Xô hồn ta lảo đảo giữa tường cao Trưa dài lắm ta luân hồi vô thủy Đổi hình hài con mắt vẫn đầy sao.
Ngục tối Lửa đã tắt từ buổi đầu Sáng thế Một kiếp người ray rứt bụi tro bay Tôi ngồi mãi giữa tha ma mộ địa Lạnh trăng tà lụa trắng trải rừng cây Khuya rờn rợn gió vèo run bóng quỉ Quì run run hôn mãi bóng xương gầy Khóc năn nỉ sao hình hài chưa rã Để hồn tan theo đổm lửa ma trơi Khi tâm tư vẫn chưa là gỗ mục Lòng đất đen còn giọt máu xanh ngời.
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần...
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.38 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này. Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập
Thành viên đang online: Viên Hiếu Thành Huệ Lộc 1959 Bữu Phước Chúc Huy Minh Pháp Tự minh hung thich Diệu Âm Phúc Thành Phan Huy Triều Phạm Thiên Trương Quang Quý Johny Dinhvinh1964 Pascal Bui Vạn Phúc Giác Quý Trần Thị Huyền Chanhniem Forever NGUYỄN TRỌNG TÀI KỲ Dương Ngọc Cường Mr. Device Tri Huynh Thích Nguyên Mạnh Thích Quảng Ba T TH Tam Thien Tam Nguyễn Sĩ Long caokiem hoangquycong Lãn Tử Ton That Nguyen ngtieudao Lê Quốc Việt Du Miên Quang-Tu Vu phamthanh210 An Khang 63 zeus7777 Trương Ngọc Trân Diệu Tiến ... ...