Các thiền sinh thường dùng thời gian sau giờ ăn trưa để đi nghỉ ngơi,
tắm rửa hoặc nằm xuống. Nói về những cơ hội để thực tập chánh niệm thì
nằm xuống cũng có giá trị như là thiền hành, đánh răng, hay khi ăn vậy.
Cái mà ta thực tập ở đây là sự tỉnh thức, có chánh niệm và tĩnh lặng
trong tất cả mọi hoàn cảnh và sinh hoạt. Thực tập trong một khóa tu là
sự chuẩn bị đặc biệt cho sự thực tập trong đời sống hằng ngày.
Phương pháp niệm thầm trong tâm (ghi nhận thầm những kinh nghiệm khi
chúng khởi lên) đặc biệt rất hữu hiệu khi ta muốn duy trì một chánh niệm
liên tục trong những sinh hoạt, cũng như khi ta chuyển từ một sinh hoạt
này sang sinh hoạt kế tiếp. Nó giữ cho ta có mặt trong giây phút hiện
tại, trong khi ta đang tắm rửa hoặc sắp xếp giường ngủ. Hay là khi ta
chuyển từ việc tắm rửa sang xếp giường, ngồi xuống tọa cụ, rồi chú tâm
đến hơi thở.
Đôi khi người ta do dự không muốn sử dụng phương pháp ghi nhận thầm này
vì thấy có vẻ kỳ quặc. Cũng có phần kỳ quặc thật, nhưng nó rất hữu hiệu.
Nó giữ cho tâm ta sáng tỏ và không bị lẫn lộn. Bất cứ bạn đang làm gì
bây giờ, hãy theo dõi và ghi nhận kinh nghiệm ấy. Sự ghi nhận bắt đầu
như là một phương pháp thực tập, và cuối cùng sẽ trở thành một thói
quen.
Trong thời gian đầu thực tập, tôi có thái độ chống đối phương pháp niệm
thầm này, nhất là trong khi ta thay đổi từ sinh hoạt này sang sinh hoạt
khác. Sự miễn cưỡng của tôi là do một nguyên nhân rất buồn cười và hết
sức riêng tư. Chuyện ấy xảy ra đã hơn ba mươi năm rồi.
Khi ấy tôi còn trẻ, có một người bạn trai. Anh ta cũng rất rụt rè, nhút
nhát như tôi, mỗi khi chúng tôi cùng đi chơi. Tôi nghĩ anh ta cố gắng
kiểm soát sự lo lắng ấy bằng cách tự nói thầm, trong khi vừa nói chuyện
với tôi. Trong khi hai đứa tôi đứng chờ xe buýt và nói chuyện với nhau
thì anh ta cứ lẩm bẩm một mình: “Chờ xe bus, chờ xe bus, leo lên xe bus,
lấy tiền trả...” Tôi chắc là anh ta làm vậy vì quá lo lắng, và muốn tự
trấn an bằng cách biết mình đang làm gì và đang ở đâu. Nhưng tôi cảm
thấy hơi kỳ cục khi đứng cạnh anh. Tôi sợ có người quen nào đó thấy
chúng tôi. Và còn tệ hơn nữa nếu họ nghe được anh ta thì chết! Mỉa mai
thay, 30 năm sau tôi lại cố gắng thực tập một phương pháp ghi nhận và
gọi tên thầm những kinh nghiệm của mình. Tôi ghi nhận thầm trong đầu như
là “vói tay đến quyển sách, chạm quyển sách, cầm quyển sách...” sao tôi
thấy nó cũng giống như “chờ xe bus, leo lên xe bus, lấy tiền trả...” Tôi
cảm thấy mình như một tên ngốc! Mỗi lần thực tập tôi lại nhớ đến anh ta
và tự hỏi “Có điên không, tại sao mình phải làm như vậy?”
Nhưng tạm gác chuyện ấy sang một bên, phương pháp niệm thầm còn có vẻ
như một gánh nặng cho ta nữa. Tôi thực tập một lúc rồi nghĩ: “Thôi dẹp,
chẳng có nghĩa lý gì hết.” Nhưng đến một lúc, tôi quyết định thật sự
nghiêm chỉnh thực tập nó và tự nhủ “Cứ thực tập, không thắc mắc, không
phê phán, không giải thích, cũng không tìm hiểu, chỉ việc thực hành.”
Khi tôi bắt đầu thực tập thì mọi việc đều thay đổi. Lúc đầu, tôi có cảm
tưởng như nói với chính mình: “Bước, bước, bước, vói, chạm, cầm, đưa
lên...” Rồi đột nhiên, tôi chợt hoàn toàn có mặt với chính mình. Kinh
nghiệm của tôi đổi từ việc dở tay lên và niệm thầm “dở, dở, dở...” đột
nhiên, trở thành một cái biết về sự dở tay lên. Và cái biết đó hoàn toàn
khác biệt với bất cứ cái biết nào tôi đã có trước đây.
Ghi nhận hay niệm thầm không phải là chánh niệm. Ghi nhận thầm là gọi
tên những kinh nghiệm của mình. Khi ta gọi tên những kinh nghiệm, ta sẽ
chú tâm đến chúng, và điều đó dẫn đến chánh niệm. Kinh nghiệm chánh niệm
có một cảm giác rất khác với việc nói suông về chánh niệm.
Một giây phút chánh niệm có thể mang lại cho ta cảm giác sung sướng rất
lớn. Tôi còn nhớ mình hoàn toàn kinh ngạc khi lần đầu tiên khám phá sự
khác biệt giữa hai việc: nói về kinh nghiệm và chính thật là kinh nghiệm
ấy. Khám phá được cảm giác sung sướng này của chánh niệm làm tôi rất
bàng hoàng. Bước đi một cách rất cẩn trọng, hoàn toàn có mặt, tôi thầm
nghĩ: “Thật không còn gì lạ lùng hơn thế này nữa: tôi hoàn toàn sung
sướng khi đặt chân xuống và biết rằng mình đang đặt chân xuống.” Thường
thì đặt chân xuống đâu phải là một việc gì đáng để gọi là kỳ diệu. Nhưng
quả thật điều đó rất kỳ diệu. Không phải bước chân của ta kỳ diệu, mà đó
là chánh niệm kỳ diệu vô cùng.