Trong sự tiếp xúc hằng ngày với những người chung quanh, chúng ta thường 
		có thể phân biệt được nhiều hạng người khác nhau. Có hạng người tánh 
		tình cởi mở, xã giao lịch thiệp; có hạng người dè dặt kín đáo, tánh tình 
		trầm lặng; có hạng người ích kỷ, hạng người vị tha.v.v... 
		Nhiều nhà tâm lý học đi đến kết luận rằng dựa vào những điểm khác biệt 
		và tương đồng mà con người có thể được sắp xếp, phân chia thành những 
		hạng khác nhau, và đã lập một căn bản khoa học cho việc sắp hạng ấy.
		
		Sự phân hạng thông thường nhất là do Carl Jung
[11] 
		đưa ra. Ông này phân loại con người thành hai hạng chính là: hạng người 
		hướng nội, có tâm hồn khép chặt (intraverti) và hạng người hướng ngoại, 
		có tâm hồn cởi mở (extraverti). Hạng người hướng nội tức là hạng người 
		hướng sự chú ý của họ vào bên trong, nghĩa là vào chính bản thân mình; 
		còn hạng người hướng ngoại tức là hạng người hướng sự chú ý của họ ra 
		thế giới bên ngoài. 
		Tuy nhiên, các đạo gia cho rằng Carl Jung và những nhà tâm lý học khác 
		đều không đưa ra những giải thích thỏa đáng về lý do nào đã khiến cho 
		một người sinh ra đời lại có một tâm hồn khép chặt, và một người khác 
		sinh ra lại có một tâm hồn cởi mở. 
		Ông Carl Jung và những nhà bác học khác cho rằng hai trạng thái tâm lý 
		căn bản này là do những nguyên nhân về sinh lý. Tuy nhiên, về mặt tôn 
		giáo thì những nguyên nhân sinh lý kể trên chỉ được xem là phụ thuộc; 
		còn cách sinh hoạt cùng thái độ cử chỉ của một người trong một kiếp 
		trước mới là nguyên nhân chính. 
		Những tập hồ sơ của ông Cayce có ghi chép rõ ràng nhiều trường hợp hướng 
		nội, tức là của những tâm hồn khép chặt, có nguyên nhân xuất phát từ 
		những kinh nghiệm trong kiếp trước. Xét kỹ những trường hợp này, người 
		ta thấy rằng sự tác động dây chuyền luật nhân quả được biểu lộ một cách 
		rõ ràng, và khiến cho khi chuyển từ kiếp sống này sang kiếp sống khác 
		luôn có một vài thái độ hay trạng thái tâm lý của con người vẫn giữ 
		nguyên không thay đổi. Dưới đây là một trường hợp như vậy. 
		Một nữ sinh viên hai mươi mốt tuổi có năng khiếu về âm nhạc, nhưng có 
		tánh e lệ rụt rè một cách quá đáng. Mặc dầu cô ta có dung mạo đẹp đẽ, 
		nhưng cô khó kết bạn với người khác và rất buồn khi không được nhận vào 
		Câu lạc bộ của nhà trường. Người ta không biết gì về hoàn cảnh gia đình 
		của cô trước khi cô vào trường, vì có thể đó là nguyên nhân gây ra nơi 
		cô tính rụt rè nhút nhát. Tuy nhiên, một cuộc soi kiếp của ông Cayce cho 
		biết rằng điều này có nguyên nhân xa hơn ở một kiếp trước. Hồi đó, cô ta 
		là một bà mệnh phụ trong triều đình nước Pháp, có tài hoa, sắc đẹp và 
		rất lịch thiệp. Nhưng chồng bà vốn là một người ích kỷ, không muốn cho 
		bà mở rộng mối quan hệ xã giao khéo léo và lịch sự với tất cả mọi người. 
		Bởi đó, ông ta ngăn trở mọi sự giao tế xã hội của bà vợ bằng một sự áp 
		chế lạnh lùng và khắc nghiệt, thậm chí có khi ông ta đánh đập vợ bằng 
		roi vọt. Điều này làm cho bà vợ e dè sợ sệt, và sự sợ sệt đó hãy còn in 
		sâu vào tiềm thức cho đến bây giờ. 
		Sau đây là một trường hợp cũng có sự áp chế tương tự, tuy rằng trong 
		hoàn cảnh khác hẳn. Ông Cayce soi kiếp cho một thanh niên hai mươi tám 
		tuổi. Đây là một anh chàng ham học và tâm tính khép chặt. Ông Cayce cho 
		biết rằng trong một kiếp trước, anh ta từng bị khủng bố tàn nhẫn trong 
		những vụ xử án các tay phù thủy ở Salem, thuộc tiểu bang Massachusetts, 
		Hoa Kỳ. Kinh nghiệm đó đã bộc lộ bằng hai cách trong tâm tính của anh ta 
		hiện nay. Trước hết, anh ta có sự căm ghét đối với mọi hình thức áp chế; 
		và đồng thời anh ta có tánh rất ham học nhưng lại muốn giữ kín những 
		điều hiểu biết riêng cho mình, không muốn chỉ bày cho ai. Đối với trường 
		hợp của người thanh niên này, trong tiềm thức anh ta rõ ràng là vẫn còn 
		in sâu một bản năng tự vệ khi bị khủng bố, khiến anh ta luôn có thái độ 
		dè dặt đề phòng những người chung quanh, không chịu tiếp xúc và không 
		chịu bày tỏ với ai những điều hiểu biết của mình. 
		Những tập hồ sơ của ông Cayce còn ghi lại nhiều trường hợp tương tự như 
		trên về những vụ xử án các phù thủy ở Salem, mà kết quả là làm cho đương 
		sự có một thái độ khép nép, kín đáo và dè dặt như thế. 
		Một vị bác sĩ có tính rất dè dặt kín đáo, không thích giao du, được biết 
		nguyên nhân là vì trong một kiếp trước, ông ta đã từng giữ giới tịnh 
		khẩu theo tín điều của phái Quaker. 
		Một vị giám đốc thương vụ ở New York cũng có tính rụt rè, thiếu sự xã 
		giao lịch thiệp. Trong một kiếp trước, ông ta là một nhà thám hiểm, sống 
		một cuộc đời cô độc và tự lập ở miền nam châu Phi. 
		Một cô nữ sinh nhút nhát và tự ti mặc cảm, được cho biết rằng kiếp trước 
		là một thổ dân da đỏ dưới thời đô hộ của thực dân da trắng ở Bắc Mỹ và 
		hãy còn giữ lại thái độ nghi ngờ và phòng thủ đối với người khác. 
		Theo sự chứng minh của những trường hợp kể trên và nhiều trường hợp khác 
		trong tập hồ sơ Cayce, thì tính rụt rè kín đáo thường kéo dài từ kiếp 
		này sang kiếp khác, bắt đầu từ một kinh nghiệm đầu tiên khiến cho đương 
		sự có một ấn tượng sâu đậm và nảy sinh thái độ đó. 
		Sự kéo dài liên tục này cũng xảy ra một cách tương tự trong trường hợp 
		của những người có tánh tình cởi mở. 
		Đây là trường hợp một người đàn bà ngoài ba mươi tuổi, đã hai lần ly dị, 
		có một tâm hồn cởi mở và vẫn còn nghĩ đến một cuộc tái giá lần thứ ba. 
		Cuộc soi kiếp của ông Cayce cho biết rằng thái độ hồn nhiên, yêu đời đó 
		được truy nguyên từ hai kiếp về trước. Trong một kiếp, cô ta làm huấn 
		luyện viên khiêu vũ tại một vũ trường vào thời kỳ khai mở thuộc địa ở 
		Bắc Mỹ. Trong một kiếp trước nữa dưới triều vua Louis thứ XV nước Pháp, 
		cô là một ái phi của nhà vua. Trong kiếp đó, cô đã phát triển được những 
		khả năng khôn khéo, lịch thiệp và quyến rũ, làm cho mọi người đều thương 
		mến, từ nhà vua cho đến chị bếp trong cung cấm. Trong kiếp làm huấn 
		luyện viên khiêu vũ, cô cũng đã sử dụng và phát triển thêm những khả 
		năng trên đây. 
		Đây là một thí dụ lý thú khác nữa. Một nhà làm trò ảo thuật ở New York 
		có một sức hấp dẫn rất mạnh, xã giao lịch thiệp, và đặc biệt có tài hài 
		hước, được biết rằng những khả năng trên đây có nguyên nhân từ những 
		kinh nghiệm trong hai kiếp trước. Cuộc soi kiếp cho biết là trong một 
		kiếp trước, ông ta từng là một trong những người khai thác thuộc địa đầu 
		tiên đến vùng thung lũng Mohawk ở Bắc Mỹ. Những đức tính mà ông ta đã 
		phát triển trong kiếp đó và một kiếp trước nữa đã giúp cho ông ta có khả 
		năng hấp dẫn và chỉ huy kẻ khác trong kiếp này. Sự khôn khéo lịch thiệp 
		và tài lãnh đạo của ông ta được phát triển là do thời kỳ tranh đấu cho 
		lý tưởng ở Bắc Mỹ vào thuở ban đầu. Sự nhanh trí và tinh thần hài hước 
		của ông ta lại nảy sinh từ một kiếp khác khi làm hề dưới triều vua Henri 
		VIII ở Anh quốc. 
		Nói tóm lại, tất cả những trường hợp của những người có tâm hồn cởi mở 
		và xã giao lịch thiệp dường như đều là do kết quả của những hoạt động xã 
		hội trong những kiếp trước. 
		Trong những tập hồ sơ Cayce, có nhiều trường hợp thành công hoặc thất 
		bại trong sự giao tế và sống hòa hợp với hoàn cảnh xã hội bên ngoài. Một 
		trường hợp là của một người đàn bà có tính chất cởi mở, hoạt bát và vị 
		tha. Trước hết, cô có tham vọng trở thành một nữ diễn viên, nhưng hoàn 
		cảnh gia đình và một thể xác lùn thấp không giúp cô được như ý nguyện, 
		cô bèn xoay qua vấn đề kinh doanh. Cuộc soi kiếp cho biết rằng vào một 
		kiếp trước trong thời kỳ Cách mạng ở Bắc Mỹ, cô đã hưởng thụ rất nhiều, 
		có địa vị xã hội cao, sống một cuộc đời xa hoa lộng lẫy, nhưng thiếu 
		lương tâm và khinh thường đạo lý. Khả năng lôi cuốn hấp dẫn kẻ khác, 
		tinh thần hài hước và khoa ngôn ngữ của cô là do từ kiếp đó mà có; nhưng 
		vì cô đã sử dụng khả năng ấy một cách thiếu đạo đức nên kiếp này cô phải 
		bị thất bại trên trường đời. 
		Những trường hợp như trên chỉ ra cho ta thấy rằng, vấn đề nghề nghiệp 
		vẫn luôn đi đôi với vấn đề đạo đức tâm linh. Người ta thường thấy rằng, 
		trong rất nhiều trường hợp, sự thất bại về nghề nghiệp không phải chỉ do 
		thiếu năng lực, mà còn vì thiếu tinh thần đạo đức. Điều này thường không 
		được nhận biết nếu tham vọng nghề nghiệp của một người được thỏa mãn một 
		cách quá tốt đẹp, dễ dàng. 
		Trong cuộc soi kiếp, ông Cayce đã khuyên người phụ nữ nói trên, lúc ấy 
		mới có ba mươi hai tuổi, hãy theo đuổi nghề diễn viên hoặc săn sóc những 
		trẻ em tàn tật hoặc mồ côi; nghĩa là, cô phải dùng những khả năng của 
		mình vào những mục đích xây dựng và vị tha. 
		Đây là trường hợp khác của một người đàn bà bốn mươi chín tuổi, làm thư 
		ký ở Washington, vì trong kiếp trước đã lạm dụng những đức tính lịch 
		thiệp xã giao của mình vào những mục đích không tốt nên phải chịu những 
		hậu quả trong kiếp này. Trong những bức thư, cô cho biết rằng trong bất 
		cứ mọi giới mà cô cố gắng để tiếp xúc, cô đều cảm thấy không được mọi 
		người hoan nghinh. Có lẽ đó là vì hồi thuở nhỏ, cô thường bị những người 
		anh chị trong gia đình ruồng bỏ nên vẫn còn mang nặng cảm giác ấy khi ra 
		tiếp xúc với đời. Cô viết như sau: 
		“Tôi lớn lên với một sự mặc cảm sợ sệt luôn luôn ám ảnh tôi. Khi tôi đi 
		chơi với một nhóm bạn bè, tôi luôn luôn cảm thấy rằng sự có mặt của tôi 
		không cần thiết, và tôi luôn tự hỏi rằng tôi phải nói gì và phải làm gì. 
		Tôi muốn đi sâu hơn vào các vấn đề, nhưng không biết phải làm sao. Tôi 
		luôn luôn có cảm giác rằng tôi phải cố gắng làm nhiều hơn kẻ khác để làm 
		cho họ vui lòng. Bởi đó, tôi luôn muốn hy sinh sức khỏe và thời giờ của 
		tôi để làm một việc gì đó cho người khác. Tôi muốn rằng người ta cần đến 
		tôi.” 
		Kế đó, cô thuật lại rằng đã ba lần cô bị thất vọng vì tình, trong đó có 
		hai lần người yêu bỏ cô để đi cưới vợ khác. Trong cuộc soi kiếp, ông 
		Cayce cho biết rằng người đàn bà này trong kiếp trước là một trong những 
		người khai phá thuộc địa đầu tiên ở tiểu bang Ohio, Hoa Kỳ. Người ấy 
		luôn đối xử với người khác một cách vui vẻ, lễ độ, nhưng chỉ vì mục đích 
		ích kỷ, trục lợi. Ông Cayce nói: 
		– Người này tuy được thỏa mãn về sự thành công của mình, nhưng đã đem 
		lại sự thất vọng cho nhiều người. Những người mà người ấy lợi dụng trước 
		kia, ngày nay trở lại gây những sự lo âu phiền muộn cho cô ta trong kiếp 
		này. Lợi dụng kẻ khác làm cái đà tiến thân cho mình tức là tạo nên 
		nghiệp quả xấu, nên ngày nay phải trả. Luật nhân quả rất công bằng. Nó 
		trả lại cho ta một cách chính xác những gì của ta. 
		Như một cái gương phản chiếu, những trạng thái tâm lý của người đàn bà 
		này phản ảnh những gì bà ta đã gây ra cho kẻ khác. Trong kiếp trước, cô 
		không bao giờ thật lòng mong muốn làm bạn với kẻ khác, trừ những khi nào 
		cô có thể lợi dụng họ. Vì thế, trong kiếp này, từ thuở nhỏ sống trong 
		gia đình cô đã bị ngược đãi, cảm thấy bị ruồng bỏ. Bởi đó cô cảm thấy 
		cuộc đời bấp bênh và tâm hồn trở nên khép chặt cho đến lúc trưởng thành.
		
		Cô có một dung nhan khá đẹp và những đức tính đủ để hấp dẫn nhiều người, 
		nhưng mặc dầu cô tưởng rằng sẽ được mọi người yêu mến, sau cùng cô luôn 
		bị thất vọng. Cô nhìn nhận rằng cái cảm giác bị ruồng bỏ và tâm hồn khép 
		chặt của cô đã làm cho cô thay đổi thái độ và cố gắng giúp đỡ kẻ khác để 
		được mọi người yêu mến, và được mọi người cần đến mình. Và đó chính đó 
		là cách chọn lựa hành động tốt nhất để sửa đổi nghiệp quả theo hướng tốt 
		hơn. Sự xã giao khôn khéo mà cô đã lạm dụng do lòng ích kỷ và thiếu chân 
		thật trong kiếp trước đã mang đến cho cô sự khó khăn trở ngại hiện nay, 
		và cô chỉ có thể vượt qua được bằng những việc làm vị tha, với một sự 
		chân thành giúp đỡ người khác. 
		Sự lợi dụng hay lường gạt tình cảm của người khác dường như là một thói 
		xấu thông thường và sẽ mang lại quả báo trên bình diện tâm lý. Về điểm 
		này, dưới đây là một đoạn trong cuộc soi kiếp của ông Cayce mà ông đã 
		thốt ra với một giọng rõ ràng và thẳng thắn: 
		– Người này thường bị kẻ khác làm cho thất vọng. Điều đó có nguyên nhân 
		của nó: Ai gieo giống nào sẽ gặt giống nấy. Kiếp trước cô đã phỉnh lừa, 
		gạt gẫm kẻ khác. Ngày nay, chính cô bị kẻ khác gạt gẫm, phỉnh lừa, làm 
		cho cô bị thất vọng. Nhưng nếu cô biết thức tỉnh thì chính điều đó sẽ 
		giúp cô rèn luyện tính nhẫn nhục, là đức tính cao quý nhất trong mọi đức 
		tính. 
		Nói chung, luật nhân quả luôn tác động một cách khách quan và công bằng, 
		nên đối với ai đã biết nhận ra lỗi lầm thì mọi quả báo xấu khi xảy đến 
		cho họ đều có thể được xem là những bài học để giáo dục tâm hồn, sửa đổi 
		tính tình, hoàn thiện tâm thức trong sự vươn lên hướng thượng. Mục đích 
		cao nhất của mọi nỗ lực phải là sự quay đầu hướng thiện, và nhờ đó mà 
		tương lai của mỗi người chắc chắn sẽ trở nên ngày càng tốt đẹp hơn.