Không trên trời, giữa biển, không lánh vào động núi, không chỗ nào trên đời, trốn được quả ác nghiệp.Kinh Pháp cú (Kệ số 127)
Ðêm dài cho kẻ thức, đường dài cho kẻ mệt,
luân hồi dài, kẻ ngu, không biết chơn diệu pháp.Kinh Pháp cú (Kệ số 60)
Người có trí luôn thận trọng trong cả ý nghĩ, lời nói cũng như việc làm. Kinh Pháp cú
Người ta trói buộc với vợ con, nhà cửa còn hơn cả sự giam cầm nơi lao ngục. Lao ngục còn có hạn kỳ được thả ra, vợ con chẳng thể có lấy một chốc lát xa lìa.Kinh Bốn mươi hai chương
Rời bỏ uế trược, khéo nghiêm trì giới luật, sống khắc kỷ và chân thật, người như thế mới xứng đáng mặc áo cà-sa.Kinh Pháp cú (Kệ số 10)
Do ái sinh sầu ưu,do ái sinh sợ hãi; ai thoát khỏi tham ái, không sầu, đâu sợ hãi?Kinh Pháp Cú (Kệ số 212)
Cỏ làm hại ruộng vườn, tham làm hại người đời. Bố thí người ly tham, do vậy được quả lớn.Kinh Pháp Cú (Kệ số 356)
Người ta thuận theo sự mong ước tầm thường, cầu lấy danh tiếng. Khi được danh tiếng thì thân không còn nữa.Kinh Bốn mươi hai chương
Chiến thắng hàng ngàn quân địch cũng không bằng tự thắng được mình.
Kinh Pháp cú
Người ta vì ái dục sinh ra lo nghĩ; vì lo nghĩ sinh ra sợ sệt. Nếu lìa khỏi ái dục thì còn chi phải lo, còn chi phải sợ?Kinh Bốn mươi hai chương
Ta như thầy thuốc, biết bệnh cho thuốc. Người bệnh chịu uống thuốc ấy hay không, chẳng phải lỗi thầy thuốc. Lại cũng như người khéo chỉ đường, chỉ cho mọi người con đường tốt. Nghe rồi mà chẳng đi theo, thật chẳng phải lỗi người chỉ đường.Kinh Lời dạy cuối cùng
Nhằm tạo điều kiện để tất cả độc giả đều có thể tham gia soát lỗi chính tả trong các bản kinh Việt dịch, chúng tôi cho hiển thị các bản Việt dịch này dù vẫn còn nhiều lỗi. Kính mong quý độc giả cùng tham gia soát lỗi bằng cách gửi email thông báo những chỗ có lỗi cho chúng tôi qua địa chỉ admin@pgvn.org
TÔI NGHE NHƯ VẦY:
Một thuở nọ, Đức Phật ở trên núi Thứu Phong gần Đại thành Vương Xá, cùng với 100.000 vị đại Tỳ-kheo và 77.000 vị đại Bồ-tát. Chư Bồ-tát như là: Quán Thế Âm Bồ-tát, Diệu Cát Tường Bồ-tát, Từ Thị Bồ-tát, và những vị khác như thế làm thượng thủ. Các ngài đều đắc chánh định, tổng trì, và trụ ở cảnh giới giải thoát chẳng thể nghĩ bàn.
Lúc bấy giờ Quán Tự Tại Đại Bồ-tát đang ngồi ở giữa đại chúng, liền từ chỗ ngồi đứng dậy, đi đến chỗ của Thế Tôn, chắp tay hướng Phật, rồi cung kính cúi mình, chiêm ngưỡng Tôn nhan, và bạch rằng:
"Bạch Thế Tôn! Con muốn ở trong Pháp hội này tuyên thuyết Phổ Biến Trí Tạng của chư Bồ-tát, là tâm của Trí Độ. Kính mong Thế Tôn cho phép con nói Pháp bí yếu của chư Bồ-tát."
Khi ấy Thế Tôn dùng tiếng Phạm âm vi diệu mà bảo Quán Tự Tại Đại Bồ-tát rằng:
"Lành thay, lành thay, bậc đầy đủ lòng đại bi! Ông hãy nói và làm vòm ánh sáng rộng lớn cho các chúng sanh."
Khi biết được Phật hứa khả và hộ niệm của Phật, Quán Tự Tại Đại Bồ-tát nhập Tuệ Quang Chánh Định. Lúc đã nhập định này và do sức chánh định, ngài tu hành Trí Độ sâu xa và soi thấy tự tánh của năm uẩn đều không.
Khi đã hiểu rõ tự tánh của năm uẩn đều không, ngài từ chánh định an tường mà dậy, rồi bảo Tuệ mạng Thu Lộ Tử rằng:
"Thiện nam tử! Bồ-tát có tâm của Trí Độ, tên là Phổ Biến Trí Tạng. Ông nay lắng nghe và khéo tư duy. Ta sẽ phân biệt và giảng giải cho ông."
Khi nói lời ấy xong, Tuệ mạng Thu Lộ Tử thưa với Quán Tự Tại Đại Bồ-tát rằng:
"Dạ vâng, thưa bậc thanh tịnh quảng đại! Kính mong hãy nói. Nay chính là lúc.
Quán Tự Tại Bồ-tát liền bảo ngài Thu Lộ Tử rằng:
"Chư đại Bồ-tát nên học như vầy:
Tánh của sắc là không; tánh của không là sắc. Sắc chẳng khác không; không chẳng khác sắc. Sắc tức là không; không tức là sắc. Thọ tưởng hành thức cũng lại như thế.
Tánh của thức là không; tánh của không là thức. Thức chẳng khác không; không chẳng khác thức. Thức tức là không; không tức là thức.
Thu Lộ Tử! Các pháp đều không tướng: không sanh không diệt, không tịnh không uế, không tăng không giảm. Cho nên trong không: không có sắc, không có thọ tưởng hành thức; không có mắt tai mũi lưỡi thân ý; không có sắc thanh hương vị xúc pháp; không có thức của mắt, cho đến không có thức của ý; không có vô minh, cũng không có hết vô minh, cho đến không có già chết, cũng không có hết già chết. Không có khổ tập diệt đạo; không có trí tuệ và cũng không có chứng đắc.
Vì không có chỗ chứng đắc, nên Bồ-tát y theo Trí Độ và được tâm không ngăn ngại. Do không ngăn ngại, nên không có sợ hãi, xa lìa điên đảo mộng tưởng, và đạt tới Cứu Cánh Tịch Diệt.
Chư Phật ba đời đều y theo Trí Độ, nên đắc Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác. Phải biết Trí Độ là đại thần chú, là đại minh chú, là vô thượng chú, là vô đẳng đẳng chú. Có thể diệt trừ hết thảy khổ, chân thật bất hư.
Cho nên Trí Độ Tâm Chú đã được tuyên nói."
Chú thuyết như vầy:
|| yết đế, yết đế, ba ra yết đế, ba ra tăng yết đế, bồ đề, tát bà ha. ||
|| gate gate pāragate pārasaṃgate bodhi svāhā ||
Lúc Phật thuyết Kinh này xong, các vị Tỳ-kheo cùng chư Bồ-tát, tất cả trời, người, phi thiên, và tầm hương thần trong thế gian, khi nghe lời Phật dạy, họ đều sanh tâm đại hoan hỷ và tín thọ phụng hành. Phổ Biến Trí Tạng Trí Độ Tâm Kinh
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần...
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.170 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên... Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.