Nhằm tạo điều kiện để tất cả độc giả đều có thể tham gia soát lỗi chính tả trong các bản kinh Việt dịch, chúng tôi cho hiển thị các bản Việt dịch này dù vẫn còn nhiều lỗi. Kính mong quý độc giả cùng tham gia soát lỗi bằng cách gửi email thông báo những chỗ có lỗi cho chúng tôi qua địa chỉ admin@pgvn.org
Font chữ:
Chính tôi được nghe: một thời kia đức Thế-Tôn ở nơi vườn của ông Cấp-Cô-Độc, trong Thệ-Đa-lâm, nước Thất-La-Phạt (Sràvasti).
Khi ấy, có một Thiên-nhân (người cõi Trời) dung-nhan đẹp lạ, vào khoảng ban đêm, thân tới nơi Phật, đỉnh lễ chân Phật, rồi đứng lui về một bên. Vị Thiên-nhân ấy uy-quang rực-rỡ rất là rộng lớn, soi sáng khắp cả vườn Thệ-Đa-lâm.
Bấy giờ vị Thiên-nhân kia nói ra bài tụng, có nghĩa vi-diệu, thỉnh-vấn đức Phật:
- Gì là dao gươm sắc?
Gì là thuốc thảm-độc?
Gì là lửa cháy bừng?
Gì là tối mù-mịt?
Khi ấy đức Thế-Tôn cũng dùng bài tụng đáp lại vị Thiên-nhân kia:
- Lời thô: dao gươm sắc,
Tham-dục: thuốc thảm-độc;
Lửa giận-bực cháy bừng,
Vô-minh tối mù-mịt.
Thiên-nhân lại thỉnh-vấn:
- Người nào là được lợi?
Người nào là mất lợi?
Gì là giáp-trụ[2] bền?
Gì là dao gậy tốt?
Đức Thế-Tôn đáp:
- Người cho là được lợi,
Người nhận là mất lợi;
“Nhẫn” là giáp-trụ bền,
“Tuệ” là dao gậy tốt.
Thiên-nhân lại thỉnh-vấn:
- Gì gọi là giặc-cướp?
Gì là của Trí-nhân?
Gì mà trong Nhân-Thiên,
Nói là: hay cướp-bóc?
Đức Thế-Tôn đáp:
- Nghĩ tà là giặc-cướp?
“Giới” là của Trí-nhân;
Trong các cõi Nhân-Thiên,
Phạm giới: hay cướp-bóc.
Thiên-nhân lại thỉnh-vấn:
- Gì là rất yên vui?
Gì là giàu sang lớn?
Gì là thường đoan-nghiêm?
Gì là thường xấu-xí?
Đức Thế-Tôn đáp:
- Ít muốn rất yên vui,
Biết đủ giàu sang lớn;
Giữ giới thường đoan-nghiêm,
Phá giới thường xấu-xí.
Thiên-nhân lại thỉnh-vấn:
- Gì là quyến-thuộc thiện?
Gì là tâm oán ác?
Gì là khổ cực trọng?
Gì là vui thứ nhất?
Đức Thế-Tôn đáp:
- “Phúc” là quyến-thuộc thiện,
“Tội” là tâm oán ác;
Địa-ngục khổ cực trọng,
“Vô-sinh” vui thứ nhất.
Thiên-nhân lại thỉnh-vấn:
- Gì “ái” mà không hợp?
Gì hợp mà không “ái”?[3]
Gì là bệnh cực nhiệt?
Ai là Đại-lương-y?
Đức Thế-Tôn đáp:
- Mọi dục-ái không hợp,
Giải-thoát hợp, không “ái”;
“Tham” là bệnh cực nhiệt,
Phật là Đại-lương-y.
Thiên-nhân lại thỉnh-vấn:
- Gì che được thế-gian?
Gì làm mê thế-gian?
Gì làm bỏ bạn thân?
Gì ngăn lối sinh Thiên?
Đức Thế-Tôn đáp:
- “Không trí” che thế-gian,
“Si” làm mê thế-gian;
Sẻn-tham bỏ bạn thân,
Nhiễm-trước ngăn sinh Thiên.
Thiên-nhân lại thỉnh-vấn:
- Vật gì lửa không cháy,
Gió cũng chẳng xé tan;
Nước không làm mục nát,
Lại phù-trì thế-gian?
Gì cùng vua chống giặc,
Dũng-mãnh kháng-cự nhau;
Không bị Nhân, Phi-Nhân,[4]
Tới nơi xâm-đoạt được?
Đức Thế-Tôn đáp:
- “Phúc”, lửa không cháy được,
Gió cũng chẳng xé tan;
“Phúc”, nước không làm mục,
Thường phù-trì thế-gian.
“Phúc”, cùng vua chống giặc,
Dũng-mãnh kháng-cự nhau;
Không bị Nhân, Phi-nhân,
Tới nơi xâm-đoạt được.
Thiên-nhân lại thỉnh-vấn:
- Con nay còn ngờ-vực,
Thỉnh Phật vì trừ-đoạn;
Đời nay đến đời sau,
Ai tự dối cực độ?
Đức Thế-Tôn đáp:
- Người có nhiều của báu,
Mà không hay tu phúc;
Đời nay đến đời sau,
Họ tự dối cực độ.
Bấy giờ, Thiên-nhân kia nghe Phật Thế-Tôn nói kinh này rồi, vui mừng hớn-hở, khen chưa từng có, đỉnh lễ chân Phật và liền ngay trước Phật thốt-nhiên biến mất.
Chú thích:
(1) Kinh này là cuốn kinh số 592 trong Đại-Tạng kinh.
(2) áo mũ nhà binh.
(3) ái là chỉ cho “tham-ái”. Hợp và không hợp đây là chỉ vào đạo “giải-thoát” mà nói.
(4) Nhân là loài người; Phi-nhân là Thiên, Long, quỷ-thần v.v…
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần...
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.170 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên... Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.