Tìm lỗi của người khác rất dễ, tự thấy lỗi của mình rất khó. Kinh Pháp cú
Giữ tâm thanh tịnh, ý chí vững bền thì có thể hiểu thấu lẽ đạo, như lau chùi tấm gương sạch hết dơ bẩn, tự nhiên được sáng trong.Kinh Bốn mươi hai chương
Người cầu đạo ví như kẻ mặc áo bằng cỏ khô, khi lửa đến gần phải lo tránh. Người học đạo thấy sự tham dục phải lo tránh xa.Kinh Bốn mươi hai chương
Người thực hành ít ham muốn thì lòng được thản nhiên, không phải lo sợ chi cả, cho dù gặp việc thế nào cũng tự thấy đầy đủ.Kinh Lời dạy cuối cùng
Người ta thuận theo sự mong ước tầm thường, cầu lấy danh tiếng. Khi được danh tiếng thì thân không còn nữa.Kinh Bốn mươi hai chương
Ý dẫn đầu các pháp, ý làm chủ, ý tạo; nếu với ý ô nhiễm, nói lên hay hành động, khổ não bước theo sau, như xe, chân vật kéo.Kinh Pháp Cú (Kệ số 1)
Ai sống quán bất tịnh, khéo hộ trì các căn, ăn uống có tiết độ, có lòng tin, tinh cần, ma không uy hiếp được, như núi đá, trước gió.Kinh Pháp cú (Kệ số 8)
Nếu chuyên cần tinh tấn thì không có việc chi là khó. Ví như dòng nước nhỏ mà chảy mãi thì cũng làm mòn được hòn đá.Kinh Lời dạy cuối cùng
Hãy tự mình làm những điều mình khuyên dạy người khác. Kinh Pháp cú
Hương hoa thơm chỉ bay theo chiều gió, tiếng thơm người hiền lan tỏa khắp nơi nơi. Kinh Pháp cú (Kệ số 54)

Trang chủ »» Kinh Bắc truyền »» Phật Thuyết Đại Thừa Trang Nghiêm Bảo Vương Kinh [佛說大乘莊嚴寶王經] »» Bản Việt dịch quyển số 3 »»

Phật Thuyết Đại Thừa Trang Nghiêm Bảo Vương Kinh [佛說大乘莊嚴寶王經] »» Bản Việt dịch quyển số 3


» Tải tất cả bản dịch (file RTF) » Việt dịch (1) » English version (1) » Hán văn » Phiên âm Hán Việt » Càn Long (PDF, 0.42 MB) » Vĩnh Lạc (PDF, 0.52 MB)

Chọn dữ liệu để xem đối chiếu song song:

Kinh Đại Thừa Trang Nghiêm Bảo Vương

Kinh này có 4 quyển, bấm chọn số quyển sau đây để xem:    1 | 2 | 3 | 4 |
Việt dịch: Nguyên Thuận

Nhằm tạo điều kiện để tất cả độc giả đều có thể tham gia soát lỗi chính tả trong các bản kinh Việt dịch, chúng tôi cho hiển thị các bản Việt dịch này dù vẫn còn nhiều lỗi. Kính mong quý độc giả cùng tham gia soát lỗi bằng cách gửi email thông báo những chỗ có lỗi cho chúng tôi qua địa chỉ admin@rongmotamhon.net

Đại Tạng Kinh Việt Nam
(Download file MP3 -28.78Mb
Font chữ:

Lúc bấy giờ Trừ Cái Chướng Bồ-Tát bạch Phật rằng:
"Con đã nghe Phật kể về sự tích của Quán Tự Tại Bồ-Tát Ma-ha-tát, nay kính mong Thế Tôn vì con mà tuyên nói vị Bồ-Tát kia có những môn tam-muội gì?"
Đức Phật bảo:
"Này thiện nam tử! Những môn tam-muội đó là:
- Hữu Tướng Tam-muội,
- Vô Tướng Tam-muội,
- Kim Cang Sanh Tam-muội,
- Nhật Quang Minh Tam-muội,
- Quảng Bác Tam-muội,
- Trang Nghiêm Tam-muội,
- Tinh Kỳ Tam-muội,
- Tác Trang Nghiêm Tam-muội,
- Trang Nghiêm Vương Tam-muội,
- Chiếu Thập Phương Tam-muội,
- Diệu Nhãn Như Ý Tam-muội,
- Trì Pháp Tam-muội,
- Diệu Tối Thắng Tam-muội,
- Thí Ái Tam-muội,
- Kim Cang Phan Tam-muội,
- Quán Sát Nhất Thiết Thế Giới Tam-muội,
- Nhạo Thiện Thệ Tam-muội,
- Thần Thông Nghiệp Tam-muội,
- Phật Đảnh Luân Tam-muội,
- Diệu Nhãn Nguyệt Tam-muội,
- Liễu Đa Quyến Thuộc Tam-muội,
- Thiên Nhãn Tam-muội,
- Minh Chiếu Kiếp Tam-muội,
- Biến Hiện Kiến Tam-muội,
- Liên Hoa Thượng Tam-muội,
- Thượng Vương Tam-muội,
- Thanh Tịnh A-tỳ Tam-muội,
- Tín Tướng Tam-muội,
- Thiên Luân Tam-muội,
- Sái Cam Lộ Tam-muội,
- Luân Quang Minh Tam-muội,
- Hải Thâm Tam-muội,
- Đa Cung Tam-muội,
- Ca-lăng-tần-già Thanh Tam-muội,
- Thanh Liên Hoa Hương Tam-muội,
- Vận Tải Tam-muội,
- Kim Cang Khải Tam-muội,
- Trừ Phiền Não Tam-muội,
- Sư Tử Bộ Tam-muội,
- Vô Thượng Tam-muội,
- Hàng Phục Tam-muội,
- Diệu Nguyệt Tam-muội,
- Quang Diệu Tam-muội,
- Bách Quang Minh Tam-muội,
- Quang Sí Thịnh Tam-muội,
- Quang Minh Nghiệp Tam-muội,
- Diệu Tướng Tam-muội,
- Khuyến A-tu-la Tam-muội,
- Cung Điện Tam-muội,
- Hiện Viên Tịch Tam-muội,
- Đại Đăng Minh Tam-muội,
- Đăng Minh Vương Tam-muội,
- Cứu Luân Hồi Tam-muội,
- Văn Tự Dụng Tam-muội,
- Thiên Hiện Tiền Tam-muội,
- Tương Ứng Nghiệp Tam-muội,
- Kiến Chân Như Tam-muội,
- Điện Quang Tam-muội,
- Long Nghiêm Tam-muội,
- Sư Tử Tần Thân Tam-muội,
- Sa-để-diện Tam-muội,
- Vãng Phục Tam-muội,
- Giác Ngộ Biến Tam-muội,
- Niệm Căn Tăng Trưởng Tam-muội,
- Vô Tướng Giải Thoát Tam-muội,
- Tối Thắng Tam-muội,
- và Khai Đạo Tam-muội.
Này thiện nam tử! Quán Tự Tại Bồ-Tát Ma-ha-tát không chỉ có những tam-muội đó, mà trong mỗi một lỗ chân lông cũng có trăm ngàn vạn tam-muội.
Này thiện nam tử! Quán Tự Tại Bồ-Tát Ma-ha-tát là một vị Bồ-Tát nhưng có công đức như thế. Cả đến chư Phật Như Lai cũng ngợi khen công đức như vậy là chưa từng có.
Này thiện nam tử! Vào thuở xa xưa khi Ta là một vị Bồ-Tát, ta cùng với 500 thương nhân vì muốn đến trong nước Sư Tử để tìm tài bảo, nên đã mang theo xe cộ, lạc đà, trâu bò và những đồ vật khác. Thế là đoàn thương nhân khởi hành lên đường. Họ băng qua các thôn xã, thành ấp, và xóm làng. Tiếp đó họ đến một ven biển và đáp thuyền ra khơi. Khi đã lên trên thuyền, ta hỏi chủ thuyền rằng:
'Ông có thể xem hướng gió này là từ đâu đến và sẽ thổi đến nước nào không? Là sẽ đến lục địa châu báu, nước Xà-bà, hay là nước La-sát?'
Vị chủ thuyền xem hướng gió và nói lời như thế này:
'Cứ y theo hướng gió bây giờ thì chắc chắn chúng ta sẽ đi đến nước Sư Tử.'
Và thế là các thương nhân nương sức gió và lướt nhanh đến nước Sư Tử. Ở trong nước kia có 500 la-sát nữ bỗng hốt nhiên tạo một trận cuồng phong. Cơn giông tố nổi lên những con sóng dữ dội và phá hủy đi thuyền của họ. Lúc đó, các thương nhân bị rơi vào trong biển nước, nổi lênh đênh và cuối cùng họ bơi được đến bờ. Khi 500 la-sát nữ kia thấy các thương nhân, thân thể của mỗi la-sát nữ dao động và phát ra âm thanh dữ tợn. Sau đó, chúng hóa thành những đồng nữ, rồi đi đến chỗ của các thương nhân và cho họ y phục. Các thương nhân mặc y phục này, rồi vắt quần áo ướt của mình và đem đi phơi khô. Các thương nhân rời nơi kia và liền đến dưới gốc cây chiêm-ba-ca nghỉ ngơi. Nghỉ xong, họ đều nói với nhau rằng:
'Bây giờ chúng ta cũng chẳng biết tính sao, vậy phải làm gì bây giờ?'
Nói xong, họ đều im lặng. Lúc bấy giờ, những la-sát nữ kia lại đến ở trước các thương nhân và nói lời như thế này:
'Em vẫn chưa có chồng, anh có thể làm phu quân của em không? Chỗ của em có thức ăn nước uống, y phục, kho chứa đồ, khu lâm viên, và ao tắm.'
Sau đó, mỗi một la-sát nữ kia dẫn một người thương nhân về nơi cư trú của mình. Trong những la-sát nữ này có một nữ la-sát chúa, tên là Ra-để-ca-lãm. Nữ la-sát chúa kia dẫn ta về nơi cư trú của cô ta, rồi cô ấy lấy những ẩm thực ngon lạ để cung cấp cho ta. Ta ăn uống no nê và cảm thấy vui vẻ như ở nhân gian không khác. Thời gian ở nơi đó vừa đúng 42 ngày, một hôm ta bỗng nhiên thấy Ra-để-ca-lãm cười bẽn lẽn. Lúc ấy ta cảm thấy kỳ lạ, bởi chưa hề khi nào ta thấy hoặc nghe điều quái dị như vậy. Khi la-sát nữ kia cười như thế, ta hỏi rằng:
'Vừa rồi sao nàng lại cười như thế?'
La-sát nữ đáp:
'Nước Sư Tử này là nơi ở của các la-sát nữ, em sợ anh sẽ bị nguy hiểm đến tánh mạng.'
Khi đó ta hỏi:
'Sao nàng lại biết?'
La-sát nữ đáp:
'Anh nhớ đừng đi về hướng nam! Bởi nơi đó có một thành bằng sắt, trên dưới và xung quanh đều chẳng có cửa. Ở trong đó có vô số thương nhân, phần nhiều đã bị ăn thịt và chỉ còn sót lại hài cốt. Hiện giờ nơi đó vẫn còn thấy có kẻ sống người chết. Anh không tin thì cứ đi theo con đường này thì sẽ đến nơi đó và anh sẽ tin những gì em nói.'
Sau đó, ta đợi đến khi cô ấy ngủ say, tới lúc nửa đêm, ta cầm thanh kiếm nguyệt quang rồi đi về hướng nam. Khi đã đến thành sắt kia, ta đi xung quanh mà chẳng nhìn thấy một cánh cửa hay cửa sổ nào. May thay bên cạnh thành sắt kia có một cây chiêm-ba-ca, thế là ta trèo lên cây và lúc đó ta hô lớn vào. Khi ấy các thương nhân trong thành sắt trả lời rằng:
'Hiền đại thương chủ! Ngài có biết rằng chúng tôi bị chúng la-sát nữ nhốt tại thành sắt này và mỗi ngày có 100 người bị chúng ăn thịt.'
Sau đó, họ kể tường tận mọi việc đã xảy ra. Khi nghe xong, ta tụt xuống cây chiêm-ba-ca, theo đường cũ và cấp tốc trở về nơi của la-sát nữ kia. Khi đó, cô ấy hỏi ta rằng:
'Hiền đại thương chủ! Anh có thấy thành sắt như em đã nhắc qua hay không? Giờ anh hãy nói thật đi.'
Ta nói:
'Anh đã thấy!'
Tiếp đó, ta lại hỏi cô ấy rằng:
'Anh phải làm cách nào mới ra khỏi nơi này được.'
La-sát nữ kia bảo ta rằng:
'Hiện có một cách chu đáo khiến anh có thể bình an rời khỏi nước Sư Tử để trở về Nam Thiệm Bộ Châu.'
Nghe nói thế, ta lại hỏi cô ấy rằng:
'Làm sao anh mới rời khỏi nước Sư Tử được?'
Lúc đó Ra-để-ca-lãm bảo ta rằng:
'Ở nước Sư Tử có một Thánh Mã Vương hay khéo có thể cứu độ tất cả hữu tình.'
Sau đó, ta tìm được cơ hội để đi đến chỗ của Thánh Mã Vương kia. Lúc ấy, ngài đang ăn dược thảo trắng. Khi ăn xong, ngài lăn trên bãi cát vàng, rồi đứng dậy, rung rẩy lông trên thân và nói lời như thế này:
'Có ai muốn đi qua bờ kia không?'
Ngài đã hỏi đến ba lần như vậy.
'Nếu ai muốn đi thì hãy tự lên tiếng.'
Khi đó ta nói với Thánh Mã Vương rằng:
'Nay tôi muốn đi qua bờ kia.'
Nói như vậy xong, ta trở về lại chỗ của la-sát nữ kia, rồi đi ngủ. Khi la-sát nữ kia thức giấc từ cơn ngủ say, lòng cảm thấy hối hận và hỏi ta rằng:
'Thương chủ, tại sao thân mình của anh lạnh quá vậy?'
Biết cô ấy không nỡ muốn ta đi, nên ta đã dùng phương tiện mà nói với la-sát nữ rằng:
'Anh đã ra ngoài thành một lát, rồi trở về nên thân mình của anh mới lạnh như thế.'
Cô ấy nói với ta rằng:
'Hãy ngủ đi thôi!'
Ta ngủ đến khi mặt trời mọc và lúc đó ta mới đi gọi các thương nhân:
'Bây giờ các người hãy ra khỏi thành và đợi ở ngoài đó.'
Khi các thương nhân đều đã ra khỏi thành, họ tụ tập ở một nơi để nghỉ ngơi và nói với nhau rằng:
'Nay trong nhóm của chúng ta đây, hãy xem vợ của ai là thương người đó nhất. Mỗi người hãy kể ra những gì đã thấy và việc đó như thế nào.'
Lúc ấy có người trong đó nói rằng:
'Cô ta lấy cao lương mỹ vị để cung cấp cho tôi.'
Hoặc có người nói rằng:
'Cô ta mang đủ mọi quần áo để cung cấp cho tôi.'
Hoặc có người nói rằng:
'Cô ta lấy mũ trời, bông tai và y phục để cung cấp cho tôi.'
Hoặc có người nói rằng:
'Tôi chẳng được gì cả, chỉ toàn là sự bất mãn.'
Hoặc có người nói rằng:
'Cô ta lấy các long hương, xạ hương và hương chiên đàn để cung cấp cho tôi.'
Khi các thương nhân nói lời đó xong, ta bảo họ rằng:
'Các người thật khó mà giải thoát, sao các người lại tham luyến chúng la-sát nữa kia?'
Chúng thương nhân nghe xong, lòng sanh tâm sợ hãi và hỏi rằng:
'Đại thương chủ, có thật là như vậy không?'
Ta liền bảo họ:
'Nước Sư Tử này là nơi ở của các la-sát nữ. Họ chẳng phải là người mà đích thật là la-sát nữ.'
Tiếp đó, ta nói lời thề rằng:
'Chỉ có Phật Pháp Tăng mới có thể biết họ là la-sát nữ.'
Lúc ấy các thương nhân nghe xong và nói với ta rằng:
'Chúng tôi phải làm cách nào mới thoát khỏi nạn này.'
Ta nói với họ rằng:
'Ở nước Sư Tử có một Thánh Mã Vương hay khéo có thể cứu độ tất cả hữu tình. Ngài ăn dược thảo trắng và lăn trên bãi cát vàng, rồi đứng dậy, rung rẩy lông trên thân và nói lời như thế này:
"Có ai muốn đi qua bờ kia không?"
Ta đã nói với Thánh Mã Vương kia rằng:
"Nay tôi muốn đi qua bờ kia." '
Khi đó các thương nhân lại nói với ta rằng:
'Vậy thì ngày nào chúng ta sẽ đi?'
Ta bảo họ rằng:
'Ba ngày sau chúng ta nhất định phải đi, các người phải nhớ chuẩn bị các thứ tư lương để lên đường.'
Nói lời ấy xong, chúng thương nhân trở vào thành, rồi ai về nhà nấy của mỗi la-sát nữ.
Khi la-sát nữ thấy ta về, cô ấy liền hỏi:
'Anh có mệt không?'
Ta hỏi la-sát nữ kia:
'Anh chưa bao giờ nhìn thấy khu lâm viên đẹp đẽ và ao tắm của em cả, thật sự là có hay không?'
Lúc đó la-sát nữ kia bảo ta rằng:
'Đại thương chủ! Ở nước Sư Tử có rất nhiều khu viên lâm xinh đẹp cùng ao tắm.'
Ta nói với cô ấy rằng:
'Nàng hãy chuẩn bị các thứ tư lương, ba ngày sau anh muốn đi du ngoạn. Anh muốn tham quan các khu viên lâm, ao đầm, ngắm bông hoa quý, và anh cũng sẽ hái các loại hoa đó để mang về nhà.'
La-sát nữ liền nói với ta rằng:
'Đại thương chủ, em sẽ chuẩn bị đầy đủ các thứ tư lương cho anh.'
'Nếu la-sát nữ kia biết được phương kế của ta thì chắc sẽ giết chết mình.'
Nghĩ như vậy, ta giữ lặng yên.
Rồi sau đó, la-sát nữ kia lấy những thức ăn nước uống thơm ngon để mời ta dùng. Ăn xong, ta thở dài.
Cô ấy hỏi:
'Đại thương chủ, tại sao anh lại thở dài như vậy?'
Lúc đó ta nói với cô ấy rằng:
'Anh vốn là người của Nam Thiệm Bộ Châu, anh nay thật nhớ quê nhà quá.'
Cô ấy nói với ta rằng:
'Đại thương chủ, đừng nhớ về quê hương của anh nữa. Ở nước Sư Tử này có đủ các loại ẩm thực, y phục, kho chứa đồ, những khu lâm viên xinh đẹp và ao tắm. Anh sẽ thọ hưởng mọi điều vui sướng, anh hà tất phải nhớ về Nam Thiệm Bộ Châu làm gì!'
Nghe xong, ta giữ lặng yên. Qua ngày hôm sau đến ngày thứ hai, cô ấy chuẩn bị đầy đủ ẩm thực và các thứ tư lương cho ta. Các thương nhân kia cũng thảy đều chuẩn bị đầy đủ các thứ tư lương, rồi cùng đợi đến ngày thứ ba. Vào ngày thứ ba khi trời vừa hừng sáng, tất cả chúng thương nhân đều ra khỏi thành. Khi đã ra khỏi thành, ai nấy đều cùng nhau bàn bạc:
'Bây giờ chúng ta nhất định phải mau rời khỏi và đừng nên ngoái nhìn lại nước Sư Tử.'
Sau khi nói lời ấy xong, ta cùng họ liền chạy nhanh đến chỗ của Thánh Mã Vương. Lúc đến nơi, mọi người trông thấy Mã Vương đang ăn dược thảo trắng. Khi ăn xong, ngài lăn trên bãi cát vàng, rồi đứng dậy, rung rẩy lông trên thân. Lúc bấy giờ, trên mặt đất của nước Sư Tử đều chấn động. Khi đó, Mã Vương hỏi đến ba lần như sau:
'Bây giờ có ai muốn đi qua bờ kia không?'
Lúc ấy các thương nhân nói lời như thế này:
'Nay chúng tôi muốn đi qua bờ kia.'
Khi đó, Thánh Mã vương chuyển động thân mình và nói lời này:
'Các ông nhất định phải hướng về phía trước và chớ nên ngoảnh nhìn lại nước Sư Tử.'
Khi Thánh Mã Vương kia nói như thế xong, ta trèo lên lưng của Mã Vương trước, rồi sau đó 500 thương nhân cũng đều trèo lên lưng của ngài.
Lúc bấy giờ, chúng la-sát nữ ở trong nước Sư Tử kia bỗng nhiên hay được các thương nhân đã ra đi, chúng liền phát ra những tiếng thương cảm thảm thiết và vội vã đuổi theo. Chúng khóc lóc buồn bã, vừa kêu vừa chạy. Khi các thương nhân nghe tiếng đó xong, họ quay đầu liếc nhìn thì bất chợt rơi xuống. Họ rơi vào trong nước và bị chúng la-sát nữ này ăn thịt. Lúc đó chỉ có một mình ta là về được châu Nam Diêm-phù-đề.
Khi Thánh Mã Vương đến tới bờ biển, ta leo xuống và nhiễu quanh Thánh Mã Vương ba vòng rồi rời khỏi nơi kia. Sau đó ta tìm đường về nơi xứ sở của mình và cuối cùng ta cũng về đến nhà. Khi cha mẹ ta nghe thấy ta trở về, họ ôm chặt vào lòng và vui mừng đến rơi nước mắt. Lúc trước, cha mẹ ta vì quá thương nhớ mà thường hay rơi lệ. Chính vì vậy mà làm cho mắt của họ đã bị mờ đi. Nay đã được hồi phục và sáng rõ như xưa. Khi đó, phụ mẫu tử được đoàn viên, ta thuật lại tường tận những việc gian khổ đã xảy ra. Sau khi nghe xong, cha mẹ ta bảo rằng:
'Hôm nay con được bình yên trở về, cha mẹ đã an tâm lắm rồi và không còn lo lắng nữa. Cha mẹ không cần đến những tài bảo đó đâu. Nay cha mẹ tuổi hạc đã cao và sức khỏe suy kém, cha mẹ cần con trông coi ở những lúc ra vào. Lúc cha mẹ qua đời, con là chủ của một nhà và sẽ đưa tiễn cùng mai táng cho cha mẹ.'
Phụ mẫu của ta thuở xưa đã nói những lời an ủi với ta như vậy đó.
Này Trừ Cái Chướng! Lúc ta là một vị thương chủ, ta đã trải qua những khổ nạn nguy hiểm như thế."
Phật bảo Trừ Cái Chướng Bồ-Tát:
"Thánh Mã Vương thuở đó chính là Quán Tự Tại Bồ-Tát Ma-ha-tát, là vị đã cứu ta thoát nạn hiểm nguy trong những lúc kinh hoàng của sanh tử.
Này Trừ Cái Chướng! Ta nay chẳng thể nào nói tường tận công đức số lượng của Quán Tự Tại Bồ-Tát Ma-ha-tát. Ta nay sẽ vì ông mà lược nói về công đức của những lỗ chân lông nơi thân của Quán Tự Tại.
Này Trừ Cái Chướng! Trên thân của Quán Tự Tại Bồ-Tát có một lỗ chân lông vàng kim. Ở trong ấy có vô số trăm ngàn vạn ức na-do-tha càn-thát-bà. Chúng ở trong đó và không phải trải qua nỗi khổ của luân hồi, mà chỉ thường thọ hưởng những điều vui sướng tối thắng. Các phẩm vật cõi trời để thọ dùng thì nhiều vô cùng vô tận. Chúng không có tâm tà ác, không có tánh đố kỵ, không có tham sân si. Chúng luôn tu hành Bát Thánh Đạo và thường thọ Pháp lạc.
Này Trừ Cái Chướng! Ở trong lỗ chân lông vàng kim này lại có một như ý bảo châu. Nó phóng ra ánh sáng và tùy ý mãn túc mọi điều sở nguyện của chúng càn-thát-bà kia. Ở trong lỗ chân lông vàng kim này xuất hiện ra những việc như thế.
Lại có một lỗ chân lông màu đen. Ở trong ấy có vô lượng trăm ngàn vạn ức na-do-tha vị tiên nhân có thần thông. Trong đó có vị đắc một loại thần thông. Hoặc có vị đắc hai, ba, bốn, hoặc năm loại thần thông. Cũng có vị đắc đầy đủ lục thông. Ở trong lỗ chân lông này lại hiện ra đất bạc với núi làm bằng hoàng kim, chóp núi làm bằng bạc trắng và có 37 ái nhiễm liên hoa báu trang nghiêm ở trên núi đó. Ở trong dãy núi ấy có 84.000 chúng thần tiên. Bên cạnh của các vị tiên nhân này xuất hiện ra những cây kiếp-ba-la với thân cây có sắc màu hồng đậm, cành với lá làm bằng hoàng kim và bạc trắng, và chúng phóng ra ánh sáng châu báu.
Ở giữa mỗi một lỗ chân lông lại hiện ra bốn ao báu với nước tám công đức tràn đầy trong ấy, và có các diệu hoa đầy khắp trong ao. Cạnh bờ ao có những cây tỏa hương thơm vi diệu cõi trời và cây hương chiên đàn.
Lại có những cây kiếp-ba-la trang nghiêm. Trên cây treo các mũ trời, bông tai và còn có xâu chuỗi anh lạc được trang trí lên đó. Ở trên ấy lại treo những chuông báu, y phục vi diệu và áo kiều-thi-ca.
Ở dưới mỗi một cây kiếp-ba-la có 100.000 càn-thát-bà vương thường tấu các loại âm nhạc. Lại có những đàn nai và bầy chim linh thiêng, khi chúng nghe âm nhạc đó thì thảy đều suy nghĩ:
'Đa số các chúng sanh đều thọ khổ luân hồi. Tại sao người ở châu Nam Diêm-phù-đề phải chứng kiến cùng thọ lấy sanh lão bệnh tử, ái biệt ly khổ và các thứ khổ khác như thế?'
Khi ấy, các bầy chim và đàn nai kia suy nghĩ đến danh hiệu của Kinh Đại Thừa Trang Nghiêm Bảo Vương này, thì liền đó xuất hiện những cao lương mỹ vị ngon lạ cõi trời, các hương thơm vi diệu cõi trời, y phục vi diệu cõi trời cùng những phẩm vật khác, và tùy theo tâm niệm của chúng mà tự nhiên hiện ra đầy đủ như ý muốn."
Lúc bấy giờ Trừ Cái Chướng Bồ-Tát bạch Phật rằng:
"Con nay nghe được việc này, thật là hy hữu, thưa Thế Tôn!"
Đức Phật bảo:
"Này thiện nam tử! Ý ông nghĩ sao?"
Trừ Cái Chướng Bồ-Tát bạch Phật rằng:
"Bởi tâm của các hữu tình kia thường tư duy và niệm danh hiệu của Kinh này nên chúng mới được những sự lợi ích an vui như vậy.
Nếu lại có người nghe được Kinh này, rồi có thể biên chép, thọ trì đọc tụng, và cung kính cúng dường, thì người như thế sẽ thường được an vui.
Hoặc lại có người như có thể biên chép một chữ trong Kinh này, thì người đó trong tương lai sẽ không bao giờ còn thọ khổ của luân hồi. Họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ sinh ra trong tầng lớp hạ tiện như là làm nghề đồ tể. Thân của họ khi sinh ra sẽ không bao giờ có những tướng xấu xa, như là gù lưng, chân tay co quắp, môi trề, khuyết tật, xấu xí, ghẻ hủi và những thứ bệnh tật khác. Họ chỉ có thân tướng viên mãn, các căn đầy đủ và có uy thế lớn. Huống nữa là công đức có được của những ai thọ trì đọc tụng, biên chép, và cung kính cúng dường Kinh này."
Lúc bấy giờ Đức Phật ngợi khen rằng:
"Lành thay, lành thay, Trừ Cái Chướng! Ông nay thật khéo diễn nói Pháp như vậy. Nay ở trong Pháp hội này có vô số trăm ngàn vạn trời, rồng, dạ-xoa, càn-thát-bà, a-tu-la, ca-lâu-la, khẩn-na-la, ma-hầu-la-già, người và phi nhân, Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di, cùng các hàng đại chúng như thế, tất cả đều nghe được Pháp mà ông đã nói. Họ nghe được Pháp môn quảng đại đó, đây là do ông đã hỏi."
Khi đó Trừ Cái Chướng Bồ-Tát bạch Phật rằng:
"Bạch Thế Tôn! Nay kính mong Thế Tôn hãy tuyên thuyết diệu Pháp để cho trời người cùng các hàng đại chúng sanh tín tâm kiên cố."
Đức Phật liền ngợi khen rằng:
"Lành thay, lành thay, thiện nam tử! Ông lại khéo có thể hỏi thêm về sự biến hiện công đức trong lỗ chân lông nơi thân của Quán Tự Tại.
Này Trừ Cái Chướng! Trên thân Bồ-Tát lại có một lỗ chân lông trang nghiêm. Ở trong ấy có vô số trăm ngàn vạn ức na-do-tha càn-thát-bà nữ với diện mạo đoan nghiêm, hình dáng diễm lệ và có đủ mọi vật báu trang nghiêm nơi thân. Tướng mạo của họ tựa như các thiên nữ. Tham sân si cùng những ách khổ đều chẳng thể nào xâm phạm. Các việc khổ não về thân mà người thế gian phải gánh chịu, một chút họ cũng chẳng lãnh thọ. Ở trong ba thời mỗi ngày [lúc mặt trời mọc, giữa trưa và mặt trời lặn], chúng càn-thát-bà nữ kia đều niệm danh hiệu của Quán Tự Tại Bồ-Tát. Ngay lúc đó, họ sẽ được hết thảy các vật dụng như ước muốn."
Khi ấy Trừ Cái Chướng Bồ-Tát bạch Phật rằng:
"Bạch Thế Tôn! Con muốn được vào trong những lỗ chân lông kia để xem thấy các việc đó."
Đức Phật bảo:
"Này thiện nam tử! Những lỗ chân lông kia ví như hư không, chẳng có ranh giới và cũng không bị chướng ngại.
Này thiện nam tử! Những lỗ chân lông này là vô chướng vô ngại và cũng không có não hại. Nếu Phổ Hiền Bồ-Tát Ma-ha-tát nhập vào một trong những lỗ chân lông kia và du hành suốt 12 năm, thì cũng chẳng thể đến được ranh giới. Trong mỗi lỗ chân lông, Phổ Hiền thấy có các Đức Phật đang ở trong đó. Vì thế mà Phổ Hiền chẳng thể nào thấy được ranh giới cùng khoảng cách. Nếu vậy thì chư Bồ-Tát khác làm sao có thể thấy được ranh giới của những lỗ chân lông kia?"
Khi ấy Trừ Cái Chướng Bồ-Tát bạch Phật rằng:
"Bạch Thế Tôn! Phổ Hiền Bồ-Tát Ma-ha-tát nhập vào một trong những lỗ chân lông kia và du hành suốt 12 năm mà cũng chẳng thể đến được ranh giới, và ngài lại thấy có 100 Đức Phật ở trong đó. Như Phổ Hiền Bồ-Tát Ma-ha-tát còn chẳng thể thấy được ranh giới, thế thì con nay làm sao mà nhập vào trong ấy cho được?"
Đức Phật bảo:
"Này thiện nam tử! Đến cả Ta cũng còn không thể thấy những sự vi diệu và tịch tĩnh như vậy. Do bởi Bồ-Tát là vô tướng, nên thị hiện đại thân, đầy đủ 11 mặt với trăm ngàn con mắt quảng đại viên mãn. Bồ-Tát đã đắc tương ứng địa và trụ trong vắng lặng tịch tĩnh. Bồ-Tát có đại trí của vô sở đắc và không sự có luân hồi. Bồ-Tát chẳng thấy có người được ngài cứu độ và cũng không có sự phân biệt chủng tộc. Lại cũng không có trí tuệ và cũng không có lời nói, bởi các pháp như thế chỉ là như bóng như âm vang.
Này thiện nam tử! Quán Tự Tại Bồ-Tát được tự tại của cái thấy, cái nghe, và tự tánh, cho đến Như Lai cũng chẳng thể thấy biết tâm niệm của Bồ-Tát. Ý ông nghĩ sao?
Này thiện nam tử! Phổ Hiền cùng chư Bồ-Tát khác đều cụ túc bất khả tư nghì, nhưng cũng chẳng thể biết rõ sự biến hóa của Quán Tự Tại.
Này thiện nam tử! Quán Tự Tại Bồ-Tát Ma-ha-tát biến hiện đủ mọi sự việc để cứu độ vô số trăm ngàn vạn ức na-do-tha hữu tình, khiến họ đắc vãng sanh về Thế Giới Cực Lạc và kiến thấy Đức Vô Lượng Thọ Như Lai. Sau đó, họ nghe được Pháp yếu và đều sẽ viên thành Đạo Bồ-đề."
Lúc ấy, Trừ Cái Chướng Bồ-Tát bạch Phật rằng:
"Bạch Thế Tôn! Con không biết phải dùng phương tiện gì để thấy được Quán Tự Tại Bồ-Tát Ma-ha-tát?"
Đức Phật bảo:
"Này thiện nam tử! Vị Bồ-Tát kia sẽ đến Thế Giới Ta-Bà này để diện kiến cùng lễ bái và cúng dường Ta."
Khi đó, Trừ Cái Chướng Bồ-Tát bạch Phật rằng:
"Bạch Thế Tôn! Ngài có biết là khi nào thì Quán Tự Tại Bồ-Tát Ma-ha-tát sẽ đến nơi này?"
Đức Phật bảo:
"Này thiện nam tử! Khi thiện căn của chúng hữu tình trong thế giới này thành thục thì Quán Tự Tại Bồ-Tát Ma-ha-tát sẽ đến đây."
Lúc đó Trừ Cái Chướng Bồ-Tát Ma-ha-tát lấy tay kê lên má và tư duy như vầy:
"Mình nay có tội chướng gì? Mặc dầu thọ mạng tuy lâu dài nhưng cũng chẳng có lợi ích chi cả. Mình không thể thấy Quán Tự Tại Bồ-Tát để được cung kính lễ bái. Mình ví như kẻ mù lòa đi trên con đường lộ."
Khi ấy Trừ Cái Chướng Bồ-Tát lại bạch Phật rằng:
"Bạch Thế Tôn! Quán Tự Tại Bồ-Tát Ma-ha-tát kia thật sự là khi nào thì sẽ đến đây?"
Lúc bấy giờ Đức Phật mỉm cười và nói rằng:
"Này thiện nam tử! Thời gian của Quán Tự Tại Bồ-Tát Ma-ha-tát sẽ đến là vô thời."
Này thiện nam tử! Trên thân của vị Bồ-Tát kia có một lỗ chân lông tên là Sái Cam Lộ. Ở trong lỗ chân lông này có vô số trăm ngàn vạn ức na-do-tha chúng trời người đang trú ở trong đó. Họ đã chứng Sơ Địa, hoặc Nhị Địa và cho đến có vị đã chứng quả Thập Địa của bậc đại Bồ-Tát.
Này Trừ Cái Chướng! Ở trong lỗ chân lông Sái Cam Lộ kia có 60 dãy núi làm bằng vàng bạc báu. Mỗi một dãy núi cao 60.000 do-tuần và có 99.000 chóp núi. Có vàng báu vi diệu cõi trời trang nghiêm xung quanh và có các bậc Nhất Sanh Bổ Xứ Bồ-Tát hiện đang trú ở đó.
Lại có vô số trăm ngàn vạn ức na-do-tha chúng càn-thát-bà thường luôn tấu các loại âm nhạc ở trong lỗ chân lông kia.
Này Trừ Cái Chướng! Ở trong lỗ chân lông Sái Cam Lộ kia lại có vô số trăm ngàn vạn ức na-do-tha cung điện được trang trí xung quanh với ma-ni bảo châu vi diệu cõi trời cùng muôn loại trân châu anh lạc. Phàm ai thấy đều tự nhiên vui thích. Ở trong những cung điện kia có chư Bồ-Tát đang thuyết vi diệu Pháp. Sau đó, các ngài rời khỏi cung điện ấy và đi kinh hành.
Ở nơi kinh hành có 77 ao tắm với nước tám công đức tràn đầy trong ấy. Có đủ các loại hoa tràn khắp trong ao, như là: hoa sen xanh, hoa súng trắng, hoa sen trắng, hoa tu-càn-đề, hoa mạn-đà-la, và hoa ma-ha mạn-đà-la.
Trên đất của nơi kinh hành kia lại có cây kiếp-ba-la thích ý với lá làm bằng vàng bạc cõi trời, treo trên cây là những mũ trời, bông tai, trân bảo, xâu chuỗi anh lạc, và các loại châu báu dùng để trang nghiêm.
Khi đã đi kinh hành xong, vào buổi tối, chư Bồ-Tát kia nhớ tưởng đến các Pháp Đại Thừa, tư duy về quả địa tịch diệt, và tư duy về địa ngục, ngạ quỷ, cùng bàng sanh thú vật. Khi đã tư duy như thế xong, các ngài nhập vào Từ Tâm Tam-muội.
Này Trừ Cái Chướng! Ở trong lỗ chân lông kia xuất hiện chư vị Bồ-Tát như vậy.
Lại có một lỗ chân lông tên là Kim Cang Diện. Ở trong đó có vô số trăm ngàn vạn khẩn-na-la. Chúng lấy các vòng hoa và quấn khắp trên thân để trang nghiêm, dùng hương xoa vi diệu để bôi lên thân mình, phàm ai thấy đều rất hoan hỷ. Chúng luôn niệm Phật Pháp Tăng và được tín tâm kiên cố. Chúng an trụ nơi các Pháp với lòng nhẫn nhục, tâm từ bi, tư duy tịch diệt và lìa xa các nẻo luân hồi. Cũng như vậy, thiện nam tử! Chúng khẩn-na-la kia thường sanh tâm yêu mến.
Bên trong lỗ chân lông kia có vô số ngọn núi. Ở trong đó có hang kim cang báu, hang vàng báu, hang bạc báu, hang pha lê báu, hang liên hoa sắc báu, hang thanh sắc báu, và còn có đầy đủ các hang bằng thất bảo.
Như vậy, thiện nam tử! Ở trong lỗ chân lông kia có những sự biến hiện như thế.
Lại có vô số cây kiếp-ba-la, vô số cây chiên đàn to lớn, và các cây hương thơm vi diệu. Có vô số ao tắm, trăm ngàn vạn cung điện báu cõi trời được trang nghiêm bằng châu báu pha lê, thanh tịnh vi diệu và tráng lệ đẹp đẽ. Ở những cung điện như thế có chúng khẩn-na-la đang nghỉ ngơi trong đó. Khi nghỉ ngơi xong, chúng thuyết các Pháp vi diệu, như là:
- Bố Thí Ba-la-mật,
- Trì Giới Ba-la-mật,
- Nhẫn Nhục Ba-la-mật,
- Tinh Tấn Ba-la-mật,
- Thiền Định Ba-la-mật,
- và Trí Tuệ Ba-la-mật.
Khi đã thuyết sáu Pháp Ba-la-mật xong, mỗi mỗi đều đi kinh hành.
Ở nơi đó có những con đường kinh hành bằng hoàng kim cùng những con đường kinh hành bằng bạc trắng. Xung quanh nơi ấy có cây kiếp-ba-la với vàng bạc làm lá. Trên cây có đủ các loại thiên y, mũ báu, bông tai, chuông báu, và xâu chuỗi anh lạc để trang nghiêm nơi kinh hành kia.
Ở nơi kinh hành này lại có những lầu các, chúng khẩn-na-la kia tư duy về sự trầm luân của sanh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, bần cùng khốn khổ, ái biệt ly khổ, oán tăng hội khổ, cầu bất đắc khổ, hoặc cái khổ bị đọa xuống địa ngục kim chích, địa ngục sợi dây đen, đại địa ngục uống giấm, đại địa ngục cực nóng, địa ngục hầm lửa, hoặc sa vào loài ngạ quỷ. Chúng khẩn-na-la kia tư duy về các đại khổ não mà chúng hữu tình như thế phải thọ lấy.
Lại nữa, thiện nam tử! Chúng khẩn-na-la kia yêu thích các Pháp thâm sâu, tư duy về Viên Tịch Chân Giới. Chúng lại luôn niệm danh hiệu của Quán Tự Tại Bồ-Tát Ma-ha-tát. Do bởi xưng niệm danh hiệu đó, nên chúng liền được đầy đủ tất cả các vật dụng như mong muốn.
Này thiện nam tử! Cho dù chỉ là danh hiệu của Quán Tự Tại Bồ-Tát Ma-ha-tát thì cũng khó mà nghe được. Tại sao thế? Vị Bồ-Tát kia ví như đại phụ mẫu của hết thảy chúng sanh. Ngài vì tất cả chúng hữu tình mà ban điều không sợ hãi, khai đạo và làm bậc thiện tri thức của hết thảy chúng sanh.
Vì thế, này thiện nam tử! Quán Tự Tại Bồ-Tát Ma-ha-tát kia có Lục Tự Đại Minh Đà-la-ni rất khó gặp. Nếu ai có thể xưng niệm danh hiệu của Đà-la-ni đó, thời họ sẽ được sanh vào trong lỗ chân lông của Bồ-Tát và sẽ không trải qua sanh tử trầm luân. Sau đó, họ rời khỏi lỗ chân lông ấy rồi nhập vào lỗ chân lông khác và trú ở đó. Cứ như vậy, lần lượt cho đến khi họ chứng đắc viên mãn của quả địa tịch diệt."
Khi ấy Trừ Cái Chướng Bồ-Tát bạch Phật rằng:
"Bạch Thế Tôn! Lục Tự Đại Minh Đà-la-ni này là từ nơi nào mà đắc được?"
Đức Phật bảo:
"Này thiện nam tử! Lục Tự Đại Minh Đà-la-ni này rất khó gặp, ngay cả các Đức Như Lai cũng còn chẳng biết nơi nào để đắc được, huống nữa là chư Bồ-Tát đang ở bậc nhân địa thì làm sao có thể biết nơi nào để đắc được?"
Trừ Cái Chướng Bồ-Tát bạch Phật rằng:
"Đà-la-ni này, tại sao ngay cả chư Phật Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Đẳng Chánh Giác mà cũng chẳng thể biết?"
Đức Phật bảo:
"Này thiện nam tử! Lục Tự Đại Minh Đà-la-ni này là bổn tâm vi diệu của Quán Tự Tại Bồ-Tát Ma-ha-tát. Nếu ai biết bổn tâm vi diệu đó thì tức là biết được giải thoát."
Trừ Cái Chướng Bồ-Tát liền bạch Phật rằng:
"Bạch Thế Tôn! Có ai trong các chúng hữu tình có thể biết được Lục Tự Đại Minh Đà-la-ni này chăng?"
Đức Phật bảo:
"Không một ai biết cả! Này thiện nam tử! Vô lượng các Đức Như Lai cũng khó mà biết Lục Tự Đại Minh Đà-la-ni này, vậy thì chư Bồ-Tát làm sao biết được nơi bổn tâm vi diệu của Quán Tự Tại Bồ-Tát? Ta đã đến các cõi nước phương khác, nhưng cũng không thấy một ai biết được Lục Tự Đại Minh Đà-la-ni này.
Nếu ai có thể thường thọ trì Lục Tự Đại Minh Đà-la-ni này, thì trong lúc người đó trì tụng sẽ có 99 Hằng Hà sa Như Lai đều đến hội họp. Lại có chư Bồ-Tát nhiều như số vi trần cũng đến hội họp. Lại có 33 chư thiên tử cũng đều đến hội họp. Lại có Tứ Đại Thiên Vương sẽ hộ vệ người đó ở bốn phương. Lại có Sa-nga-la Long Vương, Vô Nhiệt Não Long Vương, Đắc-xoa-ca Long Vương, Phạ-tô-chỉ Long Vương, và vô số trăm ngàn vạn ức na-do-tha long vương như thế cũng đến hộ vệ người ấy. Lại có địa hành dạ-xoa, chư thần trong hư không, và chúng hữu tình khác cũng hộ vệ người đó.
Này thiện nam tử! Trong các lỗ chân lông của Quán Tự Tại Bồ-Tát có hàng ức số Như Lai đang ở bên trong và ngợi khen người đó rằng:
'Lành thay, lành thay, thiện nam tử! Ông có thể đắc ma-ni như ý bảo châu này, thì tổ tiên trong bảy đời của ông sẽ đều được giải thoát.'
Này thiện nam tử! Phàm người trì Đà-la-ni này thì các loài trùng trong bụng của họ sẽ đắc quả vị bất thối chuyển của bậc Bồ-Tát.
Này thiện nam tử! Nếu lại có người đeo Lục Tự Đại Minh Đà-la-ni này trên cổ hay mang ở trong mình, thì khi ai đó thấy người ấy,
- cũng tức đồng như thấy được thân kim cang,
- lại cũng như thấy được tháp xá-lợi,
- lại cũng như thấy được Như Lai,
- lại cũng như thấy được người có đầy đủ trí tuệ bằng một câu-chi.
Nếu có thiện nam tử thiện nữ nhân nào mà có thể y Pháp tu hành và niệm Lục Tự Đại Minh Đà-la-ni này, thì người đó sẽ đắc vô lượng biện tài, trí tuệ thanh tịnh cùng lòng từ bi rộng lớn. Mỗi ngày người đó sẽ được đầy đủ Lục Độ Ba-la-mật và thành tựu công đức viên mãn. Người này sẽ được quán đảnh Thiên Chuyển Luân. Nếu hơi thở của người ấy tỏa ra và chạm vào thân người khác, thì người bị chạm đến sẽ phát khởi lòng từ và rời xa các độc của sân. Họ sẽ trở thành Bồ-Tát trụ ở quả vị bất thối chuyển và sẽ mau chứng đắc Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác.
Nếu người nào mang hoặc đeo Đà-la-ni này mà tay của họ chạm vào thân người khác, thì người bị chạm đó sẽ sớm được quả vị Bồ-Tát.
Nếu người nào mang hoặc đeo Đà-la-ni này mà họ gặp thấy người nam, người nữ, đồng nam, đồng nữ, và cho đến các loài hữu tình khác, thì những người gặp thấy đó sẽ thảy đều sớm được quả vị Bồ-Tát.
Người thọ trì Đà-la-ni như thế sẽ vĩnh viễn không bao giờ phải thọ nỗi khổ của sanh lão bệnh tử, hoặc khổ của ái biệt ly. Khi tụng niệm, họ sẽ được sự cảm ứng chẳng thể nghĩ bàn.
Nay, Lục Tự Đại Minh Đà-la-ni này được thuyết giảng như vậy."
Phật Thuyết Kinh Đại Thừa Trang Nghiêm Bảo Vương - Hết quyển thứ ba

    « Xem quyển trước «      « Kinh này có tổng cộng 4 quyển »       » Xem quyển tiếp theo »

Tải về dạng file RTF

_______________

MUA THỈNH KINH SÁCH PHẬT HỌC

DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH




Mối tơ vương của Huyền Trân Công Chúa


Nguyên lý duyên khởi


Tư tưởng xã hội trong Kinh điển Phật giáo Nguyên thủy


Kinh Di giáo

Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.

XEM TRANG GIỚI THIỆU.





Quý vị đang truy cập từ IP 3.149.25.163 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.

Ghi danh hoặc đăng nhập