Chim Việt Cành Nam             [  Trở Vá»   ]

Thụy Khuê

Sóng từ trưá»ng
___

 Nguyá»…n Huy Thiệp:
sự bất nhân trong nhân tính

     Từ khi má»™t bá»™ lạc dã man tá»± nghÄ© ra chữ "ngưá»i" để gá»i những phần tá»­ cá»§a mình cho đến nay thì quan niệm vá» "ngưá»i" đã có nhiá»u thay đổi. Chữ "nhân" đã trở thành má»™t hệ suy tưởng chung cá»§a nhân loại. Nhân tính là má»™t ý thức trùng phức có hai bản diện: bất nhân và có nhân mà bá»™ mặt thứ nhất thưá»ng được che đậy, lấp liếm tá»›i chá»— phá»§ nhận và bá»™ mặt thứ nhì được khuếch trương, phô bày như má»™t nhãn hiệu cầu chứng vá» sá»± tá»± mãn cá»§a con ngưá»i vá» con ngưá»i.

     Nếu bá»™ lạc dã man xưa kia dùng chữ ngưá»i để chỉ những thành viên trong gia đình mình, thì đồng thá»i há» cÅ©ng coi những thá»±c thể khác -ngoài bá»™ lạc mình- tuy không là ngưá»i, thì ít ra cÅ©ng là má»™t cái gì khác. Ngày nay, đối vá»›i chúng ta, ngoài ngưá»i ra, không còn má»™t cái gì đáng kể. Sá»± tiến bá»™ dá»±a trên nguyên tắc khai trừ: phá hoại thiên nhiên, tiêu diệt sinh vật, diệt chá»§ng các dân tá»™c nhược tiểu, khu biệt ngưá»i Ä‘iên, biệt lập ngưá»i già, rá»i mồ, rá»i mả, Ä‘uổi ngưá»i chết ra khá»i thành thị v.v... Nếu chúng ta tá»± hào mở rá»™ng cái quyá»n "làm ngưá»i" cho cả nhân loại, thì ngược lại, cái thế giá»›i -tạm gá»i là "nhân loại lành mạnh"- càng ngày càng nhá» lại. à thức vá» nhân quyá»n -ở các nước được gá»i là dân chá»§ tá»± do- hôm nay cÅ©ng đã hẹp hòi hÆ¡n ý thức vá» quyá»n sống cá»§a muôn loài ở những bá»™ lạc dã man hôm qua và ý thức vá» nhân quyá»n ở những nước không dân chá»§, thiếu tá»± do, trở thành bát cÆ¡m siếu mẫu.

     Muốn tra khảo sá»± tiến bá»™ dá»±a trên nguyên tắc khai trừ ấy, tưởng không còn phương cách nào hữu hiệu hÆ¡n là làm lá»™ cái ác trong con ngưá»i. Phương cách ấy là má»™t trong những sở đắc cá»§a văn chương.

     Viết vá» cái ác, cái xấu cá»§a con ngưá»i, xưa nay có nhiá»u trưá»ng phái: Ãc bệnh hoạn, ác Ä‘iên loạn, ác sản phẩm cá»§a niá»m cô đơn tuyệt đối trong ngôn ngữ cá»§a Sade. Ãc lãng mạn, ác nhân dục, ác Heathcliff trong Ãỉnh Gió Hú cá»§a Emily Bronté. Ãc u uất, ác tá»™i lá»—i, ác phản xã há»™i, ác cảm xúc dị thưá»ng trong Ãc Hoa cá»§a Baudelaire. Ãc tiểu nhân, ác lưu manh, ác Sở Khanh trong Kiá»u cá»§a Nguyá»…n Du. Ãc lá»›n, ác nhá», ác theo phong cách, trưá»ng phái nào chăng nữa thì những dòng chá»§ lưu trong văn há»c cổ Ä‘iển vẫn còn phân chia ranh giá»›i thiện ác: bên thiện, bên ác, bên nạn nhân, bên thá»§ phạm. Sá»± phân chia này đã ít nhiá»u giá»›i hạn văn chương ở phần ngoại cảnh cá»§a tâm hồn.

     Hậu bán thế ká»· XIX, Mallarmé kêu gá»i "đổi thay ngôn ngữ" (changer la langue). Văn há»c có nghe thấy chăng? Vá» hình thức chắc chắn có. Vá» ná»™i dung dưá»ng như cÅ©ng đã có sá»± chuyển mình, tìm cách xóa nhòa biên giá»›i để biểu hiện cả hai khía cạnh thiện ác trong cùng má»™t con ngưá»i. Sá»± nhập nhằng giao lưu này đánh dấu ngõ quặt hoài nghi và hiện sinh trải dài trong thế ká»· XX.

*

     Văn há»c Việt Nam (chá»§ yếu là miá»n Bắc sau 45), không những Ä‘i ra ngoài tiến trình ấy mà dưá»ng như có nhiá»u dấu hiệu quay ngược trở lại thượng nguồn. Ngưá»i cầm bút hầu như chỉ được quyá»n hướng thượng, viết vá» cái hay, cái cao cả, cái tích cá»±c. Há» bắt buá»™c phải lá» Ä‘i phần xấu, phần khuyết tật trong con ngưá»i (trừ cái xấu cá»§a địch). Khuynh hướng này được Hoàng Ngá»c Hiến dùng má»™t chữ rất nhẹ nhàng là khuynh hướng sá»­ thi.

     Ung dung trong phạm trù húy kỵ, cái xấu trở nên má»™t thứ siêu quyá»n, mặc nhiên hoành hành, tá»± do sáng tác mà không ai được phép nhắc đến, được quyá»n phê bình kiểm thảo. Nó thuá»™c địa hạt quốc cấm, bất khả xâm.
 

     Nguyá»…n Huy Thiệp là má»™t trong những nhà văn tiên phong, ngược dòng nước chảy, giao thiệp vá»›i cái ác, nhận diện và khảo sát chúng bằng kính hiển vi, không phải để tiêu diệt chúng vì văn chương chưa bao giá» Ä‘iểm trang diện mạo và cải hoán bụng dạ nhân loại. Nhưng biết chúng để "biết ngưá»i biết ta", đừng bịt mắt, đừng đánh lừa mình, đừng ảo ảnh, đừng sống má»™t ná»­a. Chấm dứt tá»± mãn. Ãó là vấn đỠnhận thức và trách nhiệm, vấn đỠnhân cách và tá»± trá»ng, và là má»™t kỹ thuật, má»™t thái độ văn chương. Nói cách khác, nhận diện sá»± bất nhân trong nhân tính là biện pháp hiện thá»±c, là nhân sinh quan và xã há»™i quan trong văn chương Nguyá»…n Huy Thiệp. Phô diá»…n lưỡng diện thiện ác trong con ngưá»i, cho chúng giao thoa và sau đó bằng cách này hay cách khác giải mã vấn đỠvà truy nguyên tại sao có thế. Qua năm truyện ngắn: Tướng Vá» Hưu, Không Có Vua, Những Bài Há»c Nông Thôn, Những Ngưá»i Thợ Xẻ và Cún(1),  Nguyá»…n Huy Thiệp đúc kết nên khuôn mặt cá»§a xã há»™i Việt Nam hiện đại bằng sức mạnh siêu quyá»n cá»§a ngôn ngữ.

     Câu văn ngắn gá»n, cá»™c lốc, sắc bén và hàm súc. Tác động dồn dập. Ngay trong văn phong đã có dụng ý xã há»™i và chính trị: Không câu giá», mạch nhanh, dứt khoát, bá» hư từ và liên từ, không xuống hàng. Chữ nghÄ©a nặng cân và đắc địa, bắn thẳng vào hồng tâm, tác dụng như những mÅ©i dao cắm phập vào ung nhá»t lở loét, chá»c vỡ má»§, tóe máu. Dòng má»±c cưá»ng toan tiêu há»§y bệnh lưá»i, bệnh quan liêu, bệnh khệnh khạng trong văn chương và trong cuá»™c sống. Lối nói gá»n lá»n, trắng trợn, dung tục, thẳng thừng đốp chát lại thứ ngôn ngữ bệnh hoạn, lưỡi gá»— (langue de bois), thưá»ng thấy trong các bài hiểu dụ, các định thức quần chúng đại loại: "nhá» Æ¡n Bác và Ãảng" vừa phản chiếu tính cách hống hách, trịch thượng cá»§a thế quyá»n đối vá»›i quần chúng, vừa phản xạ tâm địa quỵ lụy, hèn má»n cá»§a con ngưá»i đứng trước thế quyá»n. Ãối diện vá»›i thứ ngôn ngữ ấy, lối nói gá»n gàng và cá»™c lốc cá»§a Nguyá»…n Huy Thiệp thể hiện sá»± bình đẳng, đòi há»i bình đẳng giữa ngưá»i và ngưá»i. Vượt khá»i những gá»­i thưa khúm núm tàn tích cá»§a xã há»™i phong kiến mà xã há»™i cá»™ng sinh nhai lại.

     Vá» phía ngữ há»c, lối viết hàm súc, thâm ý, thuá»™c cấu trúc ẩn dụ, chá»§ yếu dùng trong thÆ¡, mở ra nhiá»u ngả: làm huyá»…n ảo, mông lung ý nghÄ©a, khai thông nhiá»u đẳng độ tiếp thu, bắt buá»™c ngưá»i Ä‘á»c phải tư duy, tham dá»±. Vá» phía tâm linh, ngôn ngữ sắc gá»n biểu tình vá»›i cái ác, cái xấu, khiến cái ác ác thêm, cái xấu xấu thêm; do đó có tác dụng dá»™i nước lạnh vào tri thức, xát muối vào lương tâm độc giả.

     Hầu như má»—i truyện ngắn cá»§a Nguyá»…n Huy Thiệp Ä‘á»u là má»™t trưá»ng hợp cần được khảo sát cặn kẽ vì tính chất phức âm, tác dụng nhân sinh, tác dụng xã há»™i và chính trị cá»§a nó. Năm truyện ngắn nói trên là năm trắc nghiệm bệnh lý, năm phẫu thuật phản ảnh năm dá»± trình kiến tạo xã há»™i và an sinh con ngưá»i trong văn chương Nguyá»…n Huy Thiệp.

*

     Không Có Vua, truyện gia đình lão Kiá»n có thể xem như là tế bào cá»§a toàn bá»™ truyện ngắn Nguyá»…n Huy Thiệp. Không có vua, trước hết có thể là không có gia đình, không còn rưá»ng cá»™t. Gia đình đã mất, tình nghÄ©a đã mất, chỉ có tiá»n, chỉ còn tiá»n. Tiá»n là vua. Cái mà chúng ta gá»i là gia đình, tức cái tế bào, tiểu tổ cá»§a xã há»™i, cái ấy hiện nay Ä‘ang lung lay, Ä‘ang xuống dốc, Ä‘ang tan rã. Vua còn có thể là kẻ giữ trách nhiệm Ä‘á»i sống tinh thần cho con ngưá»i, vua là lương tâm cá»§a má»—i cá nhân trước bản thân và trước đồng loại. Không có vua: lương tâm vắng mặt. Không có vua còn có nghÄ©a là không có lãnh đạo, ngưá»i chá»§ gia đình vắng mặt, gia đình lão Kiá»n chỉ còn là má»™t tổ hợp 6 nam: Kiá»n, Cấn, Ãoài, Khiêm, Khảm, Tốn -tên rút trong kinh Dịch- và má»™t nữ; trong đó ngưá»i nữ duy nhất trở thành đối tượng khát vá»ng chiếm Ä‘oạt cá»§a sáu cha con lão Kiá»n.

     Vợ chết, lão Kiá»n ở vậy nuôi con; sá»± hy sinh cá»§a lão cÅ©ng không đến ná»—i vô ích. Con lão: hai trí thức, hai lao động và má»™t ngẩn ngÆ¡. Sinh là con dâu trưởng.

     Anh em, bố con lão Kiá»n cư xá»­ vá»›i nhau cạn tàu ráo máng. Bố ốm. Ãoài, thằng trí thức biểu quyết: Ai đồng ý bố chết giÆ¡ tay. Thằng trí thức cÅ©ng là thằng đểu nhất trong gia đình: vừa làm quân sư quạt mo, vừa thá»c gậy bánh xe, sở khanh, lưu manh hạng nặng. Thằng ngá»› ngẩn bị bóc lá»™t, trù dập, làm tôi má»i trong nhà. Thằng lao động hoạn lợn bị lợi dụng, khinh miệt: vừa nuôi gia đình vừa bị thằng trí thức nói xá». Sinh, ngưá»i con dâu, tâm hồn đẹp. Nàng là sá»± sống lạc loài vào cá»­a tá»­ trong thế bát quái cá»§a má»™t oan gia quái gở, xoay chong chóng như má»™t trận đồ tàn nhẫn, đạo đức xuống cấp, phẩm hạnh tiêu ma, mà không tìm được cá»­a sinh để thoát: Cuối cùng, "loạn cá»", đứa con cá»§a Sinh không biết là con ai.

      Lão Kiá»n là má»™t ngưá»i cha đặc biệt: thương con là lão, biết rõ con là lão. Ãá»™c địa vá»›i con cÅ©ng là lão và ngá»™p thở trong gia đình, nhiá»…m bạo bệnh mà chết cÅ©ng là lão. Lão có chá»§ ý tốt, muốn gầy dá»±ng cho con nhưng lão đã thất bại: Con lão du côn, tham tiá»n, bất nhân, mất dạy bởi chính lão cÅ©ng tham tiá»n, du côn, mất dạy, rượu chè và vô liêm sỉ. Chính lão cÅ©ng khuyết tật, mồ côi vợ; lão không thể sản xuất ra được những sản phẩm khá hÆ¡n chính mình. Ná»n tảng gia đình không thể xây trên má»™t cái cá»™t lung lay, khập khiá»…ng. Gia đình hình thành và đứng vững trên thế lưỡng cá»±c: có âm, có dương, có mẹ, có cha, có lưu lượng hai chiá»u. Trong thế độc đạo, má»™t chiá»u, má»™t cha, má»™t cá»±c, tất phải chênh vênh, sập tiệm. Gia đình là tế bào cá»§a xã há»™i; gia đình tha hóa, xã há»™i tiêu ma.

*

     Những Ngưá»i Thợ Xẻ đỠcập đến vấn đỠthâm lạm và lÅ©ng Ä‘oạn tài nguyên cá»§a đất nước. Câu chuyện phá rừng, xẻ gá»— bán lậu chỉ là vi bản cá»§a hiện tượng đạo chích lan tràn trên toàn diện lãnh thổ. Ãá»™i ngÅ© hành nghá» có nhiá»u lá»›p lang, đẳng cấp: Thấp nhất là bá»n ăn cắp vặt, tài tá»­ và ô hợp gồm những phưá»ng du thá»§ du thá»±c vừa mãn hạn tù (Bưá»ng), trí thức lưu manh (Ngá»c) hoặc choai choai, cù lần, hữu dÅ©ng vô mưu (Biên và Biá»n)... Ãá»™i ngÅ© lính trÆ¡n tép riu này lên rừng, xẻ gá»—, làm công cho bá»n ăn cắp gá»™c, quyá»n thế, tầm vóc, đểu giả hÆ¡n (ông Thuyết). Những mánh lá»›i, những thá»§ Ä‘oạn chặn há»ng, ăn hiếp, hung hãn tung ra từ tứ phía, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài: giữa chá»§ và thợ, giữa những ngưá»i cùng ê-kíp, vừa sống chết vá»›i nhau, vừa sẵn sàng thịt nhau vì miếng mồi còm. Tục ngữ Pháp có câu: "Les grands voleurs pendent les petits" ngụ ý nói kẻ cầm quyá»n là những tay Ä‘ao búa lá»›n treo cổ những phưá»ng cắp vặt. Từ ngàn xưa, đạo đức thảo khấu vầy vò khung cảnh núi rừng thÆ¡ má»™ng "bạt ngàn là hoa ban trắng, màu trắng đến là khắc khoải, nao lòng. Này, hoa ban, má»™t nghìn năm trước thì mày có trắng thế không?"

     Ãây là đâu? Là cổng trá»i, là thiên đưá»ng, là trần gian là địa ngục hay là đất nước chúng ta? Từ ngàn năm trước bụng dạ và hành tung cá»§a con ngưá»i vẫn chỉ có thế ư?

*

     Những Bài Há»c Nông Thôn là bức tranh quê hiện thá»±c và huyá»n ảo. Cái thế giá»›i ấy quê mà rất tỉnh, tưởng như mÆ¡ mà có thật. Cái thế giá»›i ấy, hình như nhà nào cÅ©ng có ba ông "Phúc, Lá»™c, Thá» lồng kính, chăng đầy mạng nhện, trên mặt kính đầy vết cứt ruồi". Cái thế giá»›i ấy có con diá»u lẩn thẩn mò lên thượng từng tìm dưỡng khí, để trốn "những thứ gió quẩn khốn nạn, hiểm nguy và đầy bất trắc ở dưới". Cái thế giá»›i ấy có chị Hiên, chồng Ä‘i lính biá»n biệt, bức xúc, quẫn bách "ná»­a chừng xuân". Có bố Lâm ngày ngày thả diá»u, tìm ảo tưởng "bay lên, bay lên". Có bà Lâm già lão tám mươi, nói như Khổng Tá»­: "Các cụ toàn chim to", "đàn ông nó chẳng thương mình đâu. Rượu thì nó ngồi mâm trên. Ngá»§ thì nó đè lên mình" Có thầy giáo Triệu phát ngôn bừa bãi: "Tôi hiểu sâu sắc sá»± ngu cá»§a bá»n có há»c tai hại thế nào, nó vừa phản động, vừa nguy hiểm, lại vừa mất dạy". "Sá»± ngu dốt cá»§a bá»n có há»c tởm gấp vạn lần so vá»›i ở ngưá»i bình dân. Vì sao? Vì chúng giả hình. Chúng nhân danh lương tâm, đạo dức, mỹ há»c, trật tá»± xã há»™i, thậm chí nhân danh cả dân tá»™c nữa". Còn dân chúng? "Dân chúng cầu lợi, mà có cầu lợi thì cÅ©ng chẳng ai cho, ngưá»i ta chỉ hứa suông, hoặc thoáng có cho thì cho rất ít, lợi bất cập hại. Lợi phải do chính dân chúng tạo ra bằng sức lao động cá»§a mình. Há» cần hiểu rằng phải cần má»™t thứ cao hÆ¡n thế ná»­a, đấy là giá trị chân chính cho toàn bá»™ cuá»™c sống cá»§a mình, quyá»n được tá»± mình định Ä‘oạt cuá»™c sống, tóm lại là tá»± do". Má»™t sá»± phát ngôn xanh rá»n như vậy dưới chân trá»i rá»±c hồng má»™t mầu lá»­a là nguy hiểm, và Triệu đã bị trâu Ä‘iên húc á»™c máu, chết tươi tức khắc.

     Ngoài những trá»±c ngôn cá»§a Triệu, bút pháp trong Những Bài Há»c Nông Thôn có tính chất ẩn dụ cao độ. Ẩn dụ trong ngôn ngữ bà Lâm, ấm ức trong ngôn ngữ chị Hiên, bí hiểm trong hành tung ông Lâm. Má»—i sá»± kiện, sá»± vật, hình ảnh, phong cảnh, má»—i lập ngôn Ä‘á»u nhập nhằng nhiá»u ý nghÄ©a. Nguyá»…n Huy Thiệp sá»­ dụng ngôn ngữ như má»™t nòng cung phức âm bắn vào Ä‘a từng xã há»™i: Từ hàng chóp bu "râu rậm", chân dung "lồng kính", đến loại tiên chỉ "chim to", rồi hạng nhàng nhàng ăn trên ngồi chốc lấy sức đè ngưá»i, đến cả loại trâu Ä‘iên cuồng tín, tay sai, Ä‘ao phá»§.... Má»—i chữ là má»™t mÅ©i tên bắn Ä‘i, trúng hồng tâm thá»§ phạm, kéo theo tàn quân cá»§a bá»n đồng lõa. Hình ảnh nông thôn cÅ©ng là hình ảnh xã há»™i toàn diện, ná»±c nồng và u uất: Kẻ trá»±c tâm, có lòng bị hãm hại. Kẻ thông minh bị đàn áp. Sá»± cù lần, độc ác và mù quáng trụ trì. Tất cả lồng trong không khí bình lặng cá»§a nông thôn rá»±c hồng má»™t màu lá»­a đỠở phía chân trá»i.

*

     Ba nhân vật Thuấn, Thuần và Thá»§y trong Tướng Vá» Hưu là ba mô-típ Ä‘iển hình thá»i đại:

- Ngưá»i cha, ông Thuấn, tướng vá» hưu, 70 tuổi, lãnh đạo "chính thức" gia đình. Trốn nhà Ä‘i bá»™ đội từ năm 12 tuổi. Không thích văn há»c. Thích viết thư "giá»›i thiệu" ngưá»i quen. Trá»ng việc lá»›n: "chiến tranh". Khinh việc nhá»: "kiếm tiá»n". Nhưng không ngại tiêu và thích cho tiá»n.

- Ngưá»i con trai tên Thuần, 37 tuổi, đã du há»c nước ngoài, nghá» nghiệp kỹ sư nhưng làm
việc ở viện vật lý. Trí thức ăn bám. Nhục. Gì cÅ©ng há»i vợ. Vợ rúc rích vá»›i tình nhân ở nhà: Lẩn. Ãếm 28 mâm cá»—, vợ bảo 32 cÅ©ng gật. Duyên do là bởi anh đếch sống được má»™t mình: ông bố bảo vậy.

- Ngưá»i con dâu, tên Thá»§y, lãnh đạo "thá»±c thụ" gia đình, chá»§ trì kinh tế, nuôi 8 miệng ăn. Nghá» nghiệp: bác sÄ© nạo thai. Sống nhá» lợi tức nuôi gà vịt, nuôi heo, nuôi chó béc-giê bằng thai nhi.

     Sau đây là má»™t trích Ä‘oạn trong Tướng Vá» Hưu:
 "Má»™t tối, tôi Ä‘ang Ä‘á»c Sputnhich, cha tôi lặng lẽ Ä‘i vào. Ông bảo: "Cha muốn nói chuyện vá»›i con". Tôi pha cà phê, cha tôi không uống. Ông há»i: "Con có để ý công việc cá»§a Thá»§y không con? Cha cứ rá»n rợn."
 "Vợ tôi làm việc ở bệnh viện sản, công việc là nạo phá thai. Hàng ngày các rau thai nhi bá» Ä‘i, Thá»§y cho vào phích đá mang vá». Ông CÆ¡ nấu lên cho chó, cho lợn. Thá»±c ra Ä‘iá»u này tôi biết nhưng cÅ©ng bá» qua, chẳng quan trá»ng gì. Cha tôi dắt tôi xuống bếp, chỉ vào nồi cám, trong đó có các mẩu thai nhi bé xíu. Tôi lặng Ä‘i. Cha tôi khóc. Ông cầm phích đá ném vào đàn chó béc-giê: "Khốn nạn! Tao không cần sá»± giầu có này!" Ãàn chó sá»§a vang. Ông bá» lên nhà. Vợ tôi Ä‘i vào nói vá»›i ông CÆ¡: "Sao không cho vào máy xát? Sao để ông biết!" Ông CÆ¡ bảo: "Cháu quên, cháu xin lá»—i mợ."
 Tháng mưá»i hai, vợ tôi gá»i ngưá»i bán sạch đàn chó bẹc giê. Vợ tôi bảo: "Anh thôi hút thuốc Ga lăng Ä‘i. Năm nay nhà mình hụt hai mươi bảy nghìn, chi lạm mưá»i tám nghìn, cá»™ng là bốn mươi lăm nghìn". (Tướng Vá» Hưu )
     Trích Ä‘oạn trên đây rất tượng trưng cho "kỹ thuật văn chương" cá»§a Nguyá»…n Huy Thiệp. Ãá»c rồi, Ä‘á»c lại, Ä‘á»c kỹ, không chỉ có mình ông tướng thấy rá»n rợn, mà chính chúng ta cÅ©ng thấy rợn, kẻ yếu bóng vía có thể bị tẩu há»a nhập ma. "Kỹ thuật" ấy phản ánh nghệ thuật há»—n hợp bất nhân và có nhân trong má»™t con ngưá»i.

     Ông tướng, nhân từ và nhân hậu, sau 58 năm phục vụ tổ quốc, những tưởng "việc lá»›n trong Ä‘á»i đã làm xong" vá» nghỉ. Ở nhà, ông thấy gì? Ông thấy thai nhi nấu lên cho chó lợn. Ông khóc. Ngưá»i con dâu chuyên nghá» phá thai: má»™t lần tá»™i ác; trách ngưá»i làm bằng má»™t câu nói nhị hóa tá»™i ác: "Sao không cho vào máy xát". Nhưng ngay sau đó, nàng lại nhẹ nhàng: "Sao để ông biết?". Chút ân tình nhá» nhoi này đã rá»­a tá»™i cho nàng. Rồi sá»± toan tính chi li sau đó: "Năm nay nhà mình hụt hai mươi bẩy nghìn, chi lạm mưá»i tám nghìn, cá»™ng là bốn mươi lăm nghìn" giải mã lối hành sá»± rợn ngưá»i cá»§a nàng. Trong khi đó ngưá»i chồng bình thản ngồi Ä‘á»c Sputnhich. Nguyá»…n Huy Thiệp vừa vẽ nên thá»±c trạng Ä‘en tối cá»§a xã há»™i, vừa lý giải tại sao có thá»±c trạng đó bằng má»™t lượng số chữ nghÄ©a cá»±c tiểu; nhưng dòng má»±c Ä‘en, đậm, đặc và độc cá»§a nó đã thấm vào tận não thùy ngưá»i Ä‘á»c, khiến chúng ta phải vật vã, phải tư duy.

*

     Ngưá»i cha, ông tướng và chá»§ gia đình, bản tính nhân từ và độ lượng, nhưng soi kỹ ông chỉ là thứ xếp bù nhìn vô tích sá»±. Cả Ä‘á»i Ä‘i hoang, làm được má»—i việc lá»›n là chôn ba nghìn ngưá»i. Ãến cái chết cá»§a ông cÅ©ng lãng xẹt: già rồi mà còn bò ra trận địa, má»i ngưá»i dở tay đánh nhau, không ai tiếp; ông lần mò lên chốt má»™t mình. Lóng ngóng, chết uổng.

     Con trai ông, trí thức, vô tích sá»± và vô trách nhiệm hÆ¡n ông: Trước tất cả khó khăn vật chất cá»§a gia đình, hắn hút Ga lăng, hắn Ä‘á»c Sputnhich. Ngưá»i chú, phu xe, vừa quịt nợ, vừa chá»­i: "Quân trí thức khốn nạn, rẻ dân lao động". CÅ©ng đúng. CÅ©ng đáng. Ngưá»i vợ má»™t mình xoay sở, chạy vạy, nuôi đủ hai con, hai bố mẹ, hai ngưá»i ở và má»™t chồng. Ãối vá»›i Thá»§y: cứu cánh biện minh cho phương tiện. Thảm kịch này không phải chỉ xẩy ra trong lòng má»™t gia đình, mà là thảm kịch chung cá»§a má»i gia đình.

     Lối gá»i ngưá»i sinh ra mình là cha, có nhiá»u ngụ ý. Cha là bố trong nghÄ©a rá»™ng, từ không để xưng hô mà để chỉ định. Có thể hiểu là cha chung, là cha cá»§a nhiá»u ngưá»i, cá»§a chung chung.

     Ông tướng là hình ảnh ngưá»i cha lý tưởng và không tưởng, má»™t thứ cha chung, "cha già dân tá»™c" chăng? Cả Ä‘á»i chỉ lo chuyện lá»›n. Lấy việc bình quân làm lẽ sống. Lấy chiến tranh làm dưỡng khí. Trong hòa bình, ông thoi thóp, ông ngá»™p thở. Ông xây dá»±ng thượng từng cÆ¡ sở trên vinh quang và chiến thắng mà không biết những vinh hạnh ấy dá»±ng trên xác ngưá»i. Ông không màng đến những chuyện nhá» như kiếm tiá»n, kiến trúc xã há»™i, kiến trúc kinh tế, kiến trúc Ä‘á»i sống trong hạ tầng cÆ¡ sở. Ông tưởng ông phụng sá»± con ngưá»i, thật ra ông chỉ thạo việc chôn ngưá»i. Tha hóa và bất hạnh bắt nguồn từ chá»— đó. Vì xã há»™i thiếu hạ tầng cÆ¡ sở, dùng ngưá»i không đúng chá»—, cho nên có du há»c ngoại quốc cÅ©ng bằng thừa. Ngưá»i con trai kỹ sư, làm việc ở viện vật lý trở nên má»™t thứ trí thức bất lá»±c, ăn bám, hèn và nhục, ký sinh trùng cá»§a xã há»™i. Vì thiếu hạ tầng cÆ¡ sở, thiếu kế hoạch dân sinh và an sinh, ngưá»i dân không dùng thượng sách ngừa thai mà phải xuống hạ sách phá thai. Bác sÄ© sản khoa thay vì đỡ đẻ cứu ngưá»i lại phải nạo thai, há»§y trẻ. Những biện pháp bất nhân nho nhá» này được phát triển, bình thưá»ng hóa, cập nhật hóa, dẫn đến những bất nhân linh tinh khác và trở thành má»™t thứ trật tá»±, ổn định xã há»™i má»›i dá»±a trên các công thức chạy vạy, xoay xở, kiếm tiá»n và tất cả má»i thá»§ Ä‘oạn, má»i phương tiện Ä‘á»u tốt.

     Xã há»™i má»›i ấy khu biệt mẹ già. Mẹ già. Mẹ lẫn. Mẹ ngã. Mẹ chết. Nhìn xác bà miệng nhét đồng xu, cái Vi há»i: "Ãấy có phải ngậm miệng ăn tiá»n không?" Ãạo đức xã há»™i thấm vào lá»i con trẻ. Ãám ma chị, tiếc quan tài gá»— giổi, ông Bổng chá»­i thá»: "Mất mẹ bá»™ xa lông". Ãánh bạc canh xác chị, ông Bổng khấn: "Lạy chị, chị phù há»™ cho em vét nhẵn túi chúng nó". Chị hấp hối, nhận ra mình là ngưá»i, ông Bổng oà lên khóc: "Thế là chị thương em nhất. Cả làng há» gá»i em là đồ chó. Vợ em gá»i em là đồ đểu. Thằng Tuân gá»i em là đồ khốn nạn. Chỉ có chị gá»i em là ngưá»i." Nguyá»…n Huy Thiệp kê khai ngần ấy thứ trong má»™t con ngưá»i: Ngoài ngưá»i, kiếp gì có thể Ä‘a mang và Ä‘a Ä‘oan đến thế? Mức độ tha hóa, nhục nhã cá»§a kiếp ngưá»i đã lên tá»›i cá»±c Ä‘iểm ở đây.

     Tướng Vá» Hưu không phải là má»™t truyện ngắn bình thưá»ng, theo nghÄ©a truyện ngắn, mà là sá»± cô Ä‘á»ng cá»§a má»™t trưá»ng thiên trải ba kiếp ngưá»i, hai thế hệ chồng chất những tương phản đớn Ä‘au, những đốn mạt hèn má»n, những nhầm lẫn, ngá»™ nhận, cô đơn, bất hạnh, vô trách nhiệm và vô tổ chức... giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i, giữa những cá thể vá»›i nhau, và má»—i cá thể ấy lại là má»™t thành viên cá»§a xã há»™i chúng ta Ä‘ang sống. Ãấy má»›i là Ä‘iểm kinh hoàng có thể làm loạn thần những tâm hồn "lành mạnh" nhất.

*

 Sau cùng chúng ta bắt gặp ở cái biểu đồ sâu sắc, thâm trầm đến cùng cá»±c vá» cái gá»i là "tính ngưá»i" trong Cún. Nguyá»…n Huy Thiệp gieo quẻ sấp ngá»­a, âm dương, xấu đẹp, thiện ác, pile ou face giữa hai sinh vật có tứ chi: ngưá»i-chó, chó-ngưá»i, má»™t cách độc địa, úp mở, lá»™n ngầu giữa pile và face đến độ không ai Ä‘oán được đâu là ngưá»i, đâu là chó.

     Cún, quái thai mặt đẹp, thân dị dạng được lão Hạ ăn mày hốt lên từ miệng cống. Dưới con mắt chó thì Cún là ngưá»i. Dưới con mắt "ngưá»i" thì Cún là quái thai, chưa được làm ngưá»i, mang tên chó. Nhưng trong cái thế giá»›i tạm gá»i là "ngưá»i" ấy, từ nhà nghiên cứu văn há»c K, đẹp trai, thông minh, cô Diệu xinh đẹp, đến lão Hạ đói rách, nhìn dưới má»™t góc độ nào đó, há» cÅ©ng... chó má không kém gì Cún: Lão Hạ thương Cún, cứu vá»›t và nuôi dưỡng Cún, dùng Cún như má»™t dụng cụ nạo lương tâm kẻ qua đưá»ng bắt nó bài tiết ra vài xu bố thí. Cô Diệu đẹp nõn và ác khiếp, ngá»§ vá»›i Cún để chiếm cái "gia tài" cá»§a "thằng hình nhân mặt đẹp". Cái bào thai "sản phẩm tình yêu" hợp tác xã giữa cô Diệu-Cún, Cún-cô Diệu (ngưá»i-chó, chó-ngưá»i) lá»›n lên, làm "ngưá»i", trở thành nhà nghiên cứu lý luận văn há»c thá»i danh K, "ngá»n roi" quất vào "con ngá»±a sáng tác văn há»c" giúp nó phi nhanh hÆ¡n và không trật đưá»ng.

     Tuyệt nhiên không thể phân biệt được đâu là "tính chó", đâu là "tính ngưá»i", và dÄ© nhiên là cả các thứ "tính" khác, rất thá»i thượng, rất "xã há»™i chá»§ nghÄ©a" mà Thiệp không nói ra. Cún, bào thai thui chá»™t, vô chá»§, bị sa thải trong bối cảnh nhá»›p nháp cá»§a phưá»ng cái bang tỉnh lỵ, giao hợp vá»›i Ä‘iếm cÆ¡ há»™i, sản sinh ra loại trí thức "am hiểu các vấn đỠlý luận văn há»c ở ta". Ba Ä‘á»i lý lịch tốt. Cay độc. Khá»§ng khiếp. Kinh hoàng.

*

     "Văn chương là cuá»™c thám hiểm sức mạnh cá»§a ngôn ngữ", đúng như lá»i Todorov; cuá»™c thá»­ nghiệm cá»§a Nguyá»…n Huy Thiệp chứng tá» sức mạnh vạn năng cá»§a ngôn ngữ.

     Qua những truyện ngắn, kể như đùa, như chÆ¡i, nhà văn có thể đặt những vấn đỠcÆ¡ bản và nghiêm chỉnh nhất, từ chính trị, xã há»™i, đến nghệ thuật, văn hóa và tư tưởng: đào sâu đến tận rá»… và khÆ¡i cao đến tận đỉnh.

     Hầu như má»—i truyện ngắn cá»§a Nguyá»…n Huy Thiệp Ä‘á»u là má»™t hồ sÆ¡ khảo sát bệnh lý những vấn đỠlá»›n cá»§a xã há»™i hiện hành, liệt khai những vi khuẩn phá hoại, giải phẫu ung nhá»t. Tất cả khởi nguồn từ ngôn ngữ, và bằng ngôn ngữ.

     Thay đổi ngôn ngữ! Nguyá»…n Huy Thiệp đỠnghị má»™t ngôn ngữ nặng cân, ngôn ngữ có ná»™i dung, ngôn ngữ ngưá»i nói vá»›i ngưá»i. Nó dung tục, không văn hoa, bài bản, không trá hình lắp ghép như những định thức, khẩu hiệu, quyá»n ngôn. Ngôn ngữ ấy dẫn đến má»™t tư duy trung thá»±c, má»™t tâm hồn lành mạnh, má»™t phong cách tá»± trá»ng cá»§a những cá thể má»›i, những tế bào má»›i, trong má»™t xã há»™i má»›i. Xã há»™i ấy không ồn ào tá»± mãn nhất mình vì biết mình, biết nhìn sâu suốt đến cái xấu cá»±c Ä‘iểm cá»§a chính mình.

     "Thay đổi ngôn ngữ" là má»™t đỠnghị cá»§a Mallarmé từ thế ká»· XIX. Gặp Nguyá»…n Huy Thiệp ở thế ká»· XX. Sá»± há»™i ngá»™ tư tưởng cá»§a các nhà văn vượt không gian, xuyên thế hệ, là Ä‘iá»u bình thưá»ng nhất trong Ä‘á»i sống và là má»™t đặc dị cá»§a văn chương.

 Paris tháng 3-1994
Chú thích
(1) Nhưng truyện được lá»±a chá»n để giá»›i hạn bài viết này.
 

© 1991-1998 Thụy Khuê



Trở Vá»   ]